Người Lộ gia càng cao hứng, bọn họ trước nay cũng chưa nghĩ tới, trên đường lưu đày còn có thể cho phạm nhân ăn thịt ăn trái cây.
Lão thái thái chuẩn bị đồ ăn xong, mắt thấy thời gian không còn sớm, vội đem một ít đồ vật lúc trước chuẩn bị đặt ở trong bao quần áo, toàn bộ đều giao cho Lộ Nhị Bách, “Nơi này có dược có bạc, ngươi nhớ rõ giao cho A Dư, nàng khẳng định có chỗ cần dùng.”
Lộ Nhị Bách tiếp nhận, thận trọng ghi nhớ mọi người dặn dò.
Mạnh Duẫn Tranh ở một bên chưa nói cái gì, tuy rằng dược cùng bạc Thư Dư cũng không thiếu, càng không có biện pháp mang ở trên người.
Nhưng đây là một mảnh tâm ý của người Lộ gia, Lộ Nhị Bách mang theo cũng tốt, chờ hắn thấy người, tự nhiên cũng rõ ràng tình huống, sẽ đem tay nải này mang về thôi.
Mạnh Duẫn Tranh mang theo Lộ Nhị Bách ra cửa, sắc trời đã trở nên đen như mực, xe ngựa một đường đi rất chậm.
Chờ tới cách trạm dịch không xa, xe dừng lại.
Triệu Tích ở lại bên ngoài tiếp ứng, Mạnh Duẫn Tranh mang theo Lộ Nhị Bách trèo tường vào sân.
Người trong trạm dịch vốn dĩ cũng không nhiều lắm, bọn họ động tĩnh lại nhẹ, không làm kinh động bất luận kẻ nào.
Mạnh Duẫn Tranh chọn một gian cách xa lại không ai ở đó đi vào, nói với Lộ Nhị Bách, “Lộ thúc trước tiên ở nơi này chờ một lát, Lộ cô nương phải đợi những người khác ngủ rồi mới có thể chuồn ra đây, ta đi bên ngoài nhìn xem, sau khi nàng ra sẽ lập tức đem người đưa tới nơi này.”
Lộ Nhị Bách liên tục gật đầu, “Được, ngươi yên tâm, ta khẳng định sẽ không phát ra âm thanh, chính ngươi cũng cẩn thận một chút, đừng bị người phát hiện.”
“Ân.”
Mạnh Duẫn Tranh đi ra ngoài, Lộ Nhị Bách ngốc tại trong phòng ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Rõ ràng mới qua không đến một chén trà nhỏ, hắn lại cảm thấy như là qua cả ngày dài rồi vậy.
Trong phòng không thông gió, ban đêm kỳ thật rất mát mẻ, nhưng Lộ Nhị Bách vẫn trán đầy mồ hôi.
Lại qua mười lăm phút, Lộ Nhị Bách nghe được bên ngoài truyền đến tiếng vang.
Hắn vui vẻ, nhanh chóng từ trên ghế đứng lên đi ra ngoài đón.
Nhưng hắn mới vừa động, lại lập tức dừng lại bước chân.
Không được, hắn phải trốn đã, vạn nhất tiến vào không phải A Dư cùng Mạnh công tử, vậy hắn sẽ bại lộ.
Hắn nhìn xung quanh, lập tức trốn ở phía sau tủ, ngừng thở nhìn cửa.
Cửa phòng bị người mở ra, đi vào hai thân ảnh.
Tầm mắt Lộ Nhị Bách bị cản trở, không thấy rõ đối phương là ai, còn không dám ra.
Hai người đóng lại cửa phòng, hắn rất nhanh đã nghe được một thanh âm quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn vang lên, “Mạnh công tử, huynh mới vừa nói có người muốn gặp ta, người đâu?”
“A, A Dư.” Lộ Nhị Bách từ sau tủ đi ra, kinh hỉ tiến lên vài bước, vọt tới trước mặt nàng.
“!!!”Thư Dư quay đầu, không dám tin tưởng nhìn lão cha nhà mình xuất hiện ở trước mặt.
Nàng xoa xoa đôi mắt, đều phải hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.
Không phải, nàng hiện tại là ở trên đường lưu đày, không phải ở Giang Viễn huyện đấy chứ?
Vì cái gì cha nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này? Hắn, hắn đều đã biết??
Thư Dư khó có khi có chút vô thố, nhất thời thế nhưng nói không ra lời.
Vẫn là Mạnh Duẫn Tranh đem hai người kéo đến một bên ngồi xuống, thấp giọng nói, “Thời gian không dài, mọi người tranh thủ nói chuyện, ta ra bên ngoài canh chừng cho nàng.”
Mạnh Duẫn Tranh đi ra ngoài, Thư Dư mới như là tìm về âm thanh của mình, “Cha, cha, cha sao lại ở chỗ này?”
Lộ Nhị Bách lau mặt một phen, “Việc này nói ra thì rất dài, con ăn chút đồ ăn trước đi, vừa ăn cha vừa nói cùng con.”
Hắn nói, đem hộp đồ ăn trước mặt mở ra, “Đồ ăn này đều là bà nội con làm, Mạnh công tử nói con hiện tại không muốn nă nhiều thịt, cho nên chỉ làm một món thịt thôi, con mau nếm thử.”