Lộ Nhị Bách muốn cười ha ha, ý thức được nơi này là địa phương nào, lại nhanh chóng ngậm miệng lại.
Hắn gật đầu thật mạnh, “Đó là tất nhiên, chúng ta muốn đem mười bốn năm lúc trước đều bù đắp cho con.” Hắn nói, thở dài một hơi, “Ta kỳ thật lúc vừa tới còn có chút lo lắng, sợ con trách chúng ta tự tiện lại đây, con sẽ tức giận.”
“Ngay từ đầu xác thật là có chút tức giận, con trăm cay ngàn đắng gạt mọi người như vậy, còn mất công tự mình chạy tới phủ thành, chính là vì không cho mọi người biết, kết quả mọi người nói đến là đến, còn đi cả nhà, vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?”
Lộ Nhị Bách, “Chúng ta cũng lo lắng con trên đường lưu đày sẽ xảy ra chuyện.”
Thư Dư cũng không nói gì nữa, nàng cúi đầu, che lại cảm xúc cuồn cuộn, bắt đầu yên lặng dùng bữa.
Lộ Nhị Bách lúc này mới bắt đầu nói những chuyện bọn họ trải qua khi lại đây.
Thư Dư thế nào cũng không nghĩ tới, nhìn thấy nàng thế nhưng là Đường tú tài cùng Đường mẫu. Chỉ một cái nhấc đầu như vậy, đã bị bọn họ nhận ra được.
Lại nói tiếp, nàng cùng bọn họ cũng chưa thấy qua vài lần mà, bọn họ trí nhớ tốt như vậy sao?
Nàng nội tâm bi phẫn, sau đó ở trong lòng đem Hướng Vệ Nam mắng một hồi.
Đang nói, Mạnh Duẫn Tranh đã trở lại.
“Lộ thúc, thời điểm không còn sớm, Lộ cô nương lại không quay về, sẽ khiến cho người khác hoài nghi.”
Lộ Nhị Bách nhanh chóng đứng lên, “Ta đây sẽ không nói nhiều, A Dư, con cẩn thận tự bảo trọng chính mình đấy, chúng ta từ ngày mai bắt đầu đều sẽ ở phía sau một đường đi theo, đừng sợ nhé.”
Thư Dư gật gật đầu, đậy lại hộp đồ ăn, ngay sau đó nói với Mạnh Duẫn Tranh, “Đa tạ huynh đã dẫn ta cha lại đây xem ta, làm phiền huynh. Nhưng mà, ta kỳ thật còn có một việc muốn tiếp tục phiền toái huynh nữa.”
“Nàng nói đi.”
“Ta không muốn đi bộ nữa, ngày mai ta muốn kiếm chiếc xe chở tù, ngồi ở bên trong cho người ta kéo đi. Huynh giúp ta nói một tiếng cùng quan sai dẫn đầu kia, phối hợp một chút.”
Lộ Nhị Bách, “……” Xe chở tù?? A Dư, sao con dám nghĩ được thế chứ?
Mạnh Duẫn Tranh, “……” nàng thật đúng là, nói được thì làm được.
Hắn bật cười gật gật, “Được, nàng nói đi, muốn làm như thế nào?”
“Hai ngày trước sau khi ta chuẩn bị cho quan sai, người Thư gia liền biết ta ở trên đường sẽ thực thuận lợi, ít nhất phương diện ở ăn không cần sầu lo, ngẫu nhiên còn sẽ được chiếu cố đặc biệt. Hôm qua trời mưa, các nàng không tìm ta lôi kéo làm quen, hôm nay thật ra tới thử. Ta đánh giá, ngày mai cũng sẽ có. Ta cũng phiền các nàng, dứt khoát thừa dịp này làm các nàng hết hy vọng, thuận tiện để chính mình nhẹ nhàng hơn một chút.”
Thư Dư không sợ đi bộ, vốn dĩ cũng không nghĩ tới muốn ngồi xe chở tù.
Rốt cuộc nàng cũng không phải phạm nhân quan trọng gì, muốn quan sai cho xe chở tù rõ ràng là không hợp quy củ.
Nhưng cũng không phải không thể thao tác, loại chuyện này, chỉ cần tiền cho đúng chỗ, vấn đề cũng không lớn.
Chính là hai ngày trước trời mưa to, tuy rằng nàng lại thay đôi giày mới rồi, nhưng đi cả ngày, chân vẫn là bị nước mưa ngâm đến vừa mềm vừa ngứa. Tây Nam mưa nhiều, loại tình huống này sau đây không chừng còn có rất nhiều.
Nếu nàng có năng lực có điều kiện, vậy vẫn là làm chính mình tốt hơn một chút đi.
Điểm này, Mạnh Duẫn Tranh tự nhiên tán đồng, “Vậy nàng tính toán làm như thế nào?”
“Chờ ngày mai, lúc mà người Thư gia tới tìm ta, ta liền làm bộ đã chịu kích thích, bắt đầu nổi điên, cảm xúc phi thường không ổn định, khả năng còn có khuynh hướng bạo lực hoặc là ý niệm giết người.”
Mạnh Duẫn Tranh cùng Lộ Nhị Bách lần nữa trầm mặc, nổi điên???
“Tóm lại, chính là nếu tiếp tục đem ta cùng người Thư gia đặt ở cùng nhau đi, khả năng sẽ có hậu quả vô pháp vãn hồi, tốt nhất là cho ta một chiếc xe chở tù đơn độc đóng lại, như vậy ngươi tốt ta tốt mọi người đều vui vẻ.”