TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 514: A Dư Nhà Ta Là Người Có Phúc

Quả nhiên, Triệu Tích gật gật đầu, rất là cảm khái, “Nàng rất có tiền, so với ta đều có tiền. Lúc trước nàng giơ hai ngón tay với ta, ta còn tưởng là hai ngàn lượng, không nghĩ tới, chậc chậc…… Là ta tầm mắt nhỏ.”

Lộ Nhị Bách tò mò, “Vậy ngươi nói, làm chuyện gì, có thể trong thời gian ngắn như vậy kiếm được nhiều tiền đến thế?”

Hắn thật ra không lo lắng A Dư sẽ đi làm chuyện gì phạm tội, nhân phẩm nữ nhi của mình đó là một chút vấn đề đều không có.

Hắn chính là nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra được, A Dư rốt cuộc là như thế nào trong thời gian mấy ngày đã kiếm được hai vạn năm ngàn lượng, không đúng, nếu mà cộng cả hai ngàn lượng lưu lại cho bọn hắn kia, đều gần ba vạn lượng rồi.

Lộ Nhị Bách dám khẳng định, tiền này khẳng định là A Dư trước khi rời đi mấy ngày mới có. Thời điểm nàng mới vừa về nhà, trên người mang tiền kỳ thật cũng không nhiều, mỗi ngày sớm chiều ở chung, hắn càng biết chút tiền cuối cùng ấy của nàng toàn bộ đầu nhập vào cửa hàng rồi.

Sau lại cũng là chờ đến khi cửa hàng có sinh ý, mới dần dần đầy đủ lên.

Một khoản tiền thu lớn nhất, hẳn vẫn là hiệu thuốc của Từ đại phu chia hoa hồng.

Triệu Tích xem hắn bộ dáng cau mày trầm tư, tức khắc cười, “Lộ thúc, ngươi không hỏi qua Lộ cô nương à?”

“Ta chưa kịp.” Hắn lúc ấy bị chấn động rồi, chờ hắn phục hồi tinh thần thì A Dư đã đi ra ngoài.

Triệu Tích dựa vào càng xe, lười biếng mở miệng, “Nàng như thế nào kiếm được, ta cũng không rõ ràng lắm, nàng chính là nói trong lúc vô tình có được bảo bối, sau khi bán đi liền có khoản tiền này.”

Lộ Nhị Bách há miệng thở dốc, sau một lúc lâu, bừng tỉnh đại ngộ, “Hóa ra là như thế, quả nhiên A Dư nhà ta là người có phúc.”

Triệu Tích, “……” Cái này, cũng có thể kéo quan hệ được?

Lộ Nhị Bách đúng lý hợp tình, “Bằng không ngươi nói A Dư khi nào không chiếm được bảo bối? Cố tình vào trước khi lưu đày lại có, ngươi xem, đây không phải có phúc là gì?”

Triệu Tích không nói, nếu thực sự có phúc, chẳng lẽ không nên là ngay cả lưu đày đều không phải đi sao?

Khi nói chuyện, Mạnh Duẫn Tranh cũng ra tới.

“Đi thôi, chúng ta trở về.”

Lộ Nhị Bách lập tức lên xe ngựa, một hàng ba người nhanh chóng quay đầu ngựa lại, một lần nữa trở lại trấn nhỏ.

Người Lộ gia trong khách điếm ai cũng chưa ngủ, toàn bộ đều tinh thần phấn chấn, mắt trông mong ở trong một phòng lầu hai.

Từ bên này cửa sổ nhìn xuống, là có thể nhìn thấy đường cái.

Lộ Nhị Bách bọn họ nếu mà trở về, khẳng định là sẽ đi qua đường này, bọn họ là có thể biết trước tiên.

Quả nhiên, lúc xe ngựa còn cách thật xa, Đại Nha đang hết sức chăm chú nhìn chằm chằm liền thấp giọng kêu lên, “Đã trở lại đã trở lại, cha bọn họ đã trở lại.”

Người Lộ gia tức khắc ghé vào cửa sổ nhìn xuống, xe ngựa tốc độ thực mau, không đến một lát đã ngừng ở cửa khách điếm.

Nhưng bọn họ cũng không đi cửa chính, xe tiếp tục đi lên phía trước, vòng vòng, từ cửa sau tiến vào.

Hơn nửa đêm, người Lộ gia cũng không dám phát ra động tĩnh, cho nên ai cũng không dám đi xuống dưới lầu.

Dù sao phòng này là phòng Lộ Nhị Bách, hắn trở về khẳng định sẽ vào đây, đến lúc đó bọn họ muốn biết cái gì lại hỏi hắn là được.

Bởi vậy chờ đến khi Lộ Nhị Bách tiến vào cửa phòng, nhìn thấy cả nhà ánh mắt sáng quắc nhìn mình thì thiếu chút nữa sợ tới mức quay đầu đi ra.

Đứng ở phía sau hắn, hai người Mạnh Duẫn Tranh nhìn thấy một màn này, cũng nhịn không được cười cười, nói, “Lộ thúc, các ngươi không cần thức quá muộn, chúng ta sáng mai còn phải lên đường. Lộ cô nương bọn họ rất sớm đã phải xuất phát, các ngươi đừng ngủ trễ quá nhé.”

Theo sau, lại gật gật đầu với lão thái thái, “Chúng ta liền về phòng trước.”