TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 52: Ân Oán Cá Nhân

Trong viện mấy thôn dân đã muốn hướng về phía Thư Dư đi đến, “Lộ gia nha đầu, mau buông rìu xuống, bằng không chúng ta sẽ không khách khí với ngươi đâu.”

“Vậy tới thử xem.” Thư Dư đột nhiên thu rìu lại, sau đó một chân đạp Nguyễn lão đại lao ra ngoài, trực tiếp đâm vào mấy thôn dân đang xông tới kia, vài người nháy mắt ngã thành một đống, nửa ngày cũng bò không dậy nổi.

Thư Dư lập tức lại đi đến nhà chính, cầm rìu lại là một trận ‘ bùm bùm ’ chém lung tung.

Nguyễn bà tử đau như cắt da cắt thịt, “Ngăn nó lại đi, ai đến ngăn nó lại đi mà?”

“Thôn trưởng tới, mau, thôn trưởng tới.” Có thôn dân la lớn.

Thư Dư đã đem nhà chính cũng phá nát xong, mắt thấy sắp đi vào tận nhà trong, thôn trưởng của Nguyễn gia thôn bị người vội vã thỉnh lại đây.

Thư Dư dùng một tay đem rìu khiêng lên vai, thong thả ung dung đi ra.

Nguyễn thôn trưởng nhìn cảnh tượng hỗn loạn này, cũng phải hít một ngụm khí lạnh, trừng mắt nhìn Thư Dư cả giận nói, “Ngươi đây là muốn làm gì? Thật đúng là bắt nạt Nguyễn gia thôn bọn ta nghĩ chúng ta không người chắc, ngươi dám vô pháp vô thiên đến nơi đây diễu võ giương oai như vậy?”

Có người tiến đến bên tai Nguyễn thôn trưởng nhỏ giọng nói, “Thôn trưởng, cô nương này chính là cái Nhị nha đầu bị bán đi nhà Lộ Nhị Bách ở Thượng Thạch thôn đấy, nàng nói là tới báo thù.”

Hắn nói xong hếch hếch mặt về phía Nguyễn bà tử, ý là chính là bà ta bán đi.

Nguyễn thôn trưởng sửng sốt, lửa giận cũng bớt chút, ngược lại hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn bà tử một cái, đều do bà ta tạo nghiệt.

Nguyễn bà tử đã sốt ruột hoảng hốt đi nâng hai nhi tử dậy, Nguyễn lão Nhị đứng dậy sau, nhìn thấy trong biện đều là người trong nhà, không nói hai lời lại nhặt cái cuốc trên mặt đất lên hướng thẳng mặt Thư Dư bổ xuống.

“Nha đầu chết tiệt kia, dám đánh lão tử, ta đánh chết ngươi cái thứ bất hiếu này.”

Thôn dân trong viện trơ mắt nhìn cái cuốc hùng hổ đánh xuống, cùng nhau im bặt không dám thở.

Thư Dư lại chỉ di động nửa bước sang bên cạnh, “Vẫn chưa nhận được bài học à.” Nàng đi vài bước đã đứng ở phía sau Nguyễn lão Nhị, tay cầm rìu gõ thật mạnh vào lưng hắn.

“A……” Nguyễn lão Nhị kêu thảm thiết một tiếng, ngã sấp vào bậc thang, một cái răng cửa trực tiếp rơi ra, đương trường đầy miệng toàn máu.

‘ tê ’ trong viện người đều nhịn không được mà thấy răng đau.

Nguyễn thôn trưởng cau mày, đẩy hai thôn dân bên cạnh một phen, quát lớn nói, “Còn thất thần làm gì? Mau nâng người dậy đi.”

“À à.” Hai thôn dân có chút sợ hãi nhìn lướt qua Thư Dư, mới vừa rồi động tác của nàng sạch sẽ lưu loát, rõ ràng chính là cao thủ mà.

Nguyễn lão Nhị quỷ khóc sói gào bị đỡ tới một bên, một màn này làm Nguyễn lão đại vốn cũng muốn tiến lên lại lùi lại phía sau hai bước, không dám có động tác gì.

Nguyễn bà tử thấy thế, chỉ có thể tìm thôn trưởng cáo trạng, “Tam thúc gia à, ngươi phải làm chủ cho chúng ta đó. Ngươi nhìn xem nha đầu chết tiệt này đi, nó đem nhà của chúng ta giày xéo thành bộ dáng gì. Nó căn bản là không để Nguyễn gia thôn chúng ta vào mắt mà, nói đến là đến, muốn đánh người liền đánh người. Ta còn là bà ngoại của nó đấy, nếu đổi thành những người khác, còn không phải……”

Nguyễn thôn trưởng đau đầu, “Được rồi, vợ A Vượng, ngươi bình tĩnh một chút trước đã, việc này ta tới xử lý.”

Bên cạnh liền có hai phụ nhân lại đây đỡ Nguyễn bà tử đi sang một bên.

Nguyễn thôn trưởng lúc này mới nhìn về phía Thư Dư, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, “Lộ gia Nhị Nha, ta biết ngươi trong lòng tích tụ oán giận, nhưng ngươi cũng không thể làm như vậy được. Ngươi nhìn xem ngươi đem Nguyễn gia biến thành bộ dáng gì, việc này Nguyễn gia thôn chúng ta cũng sẽ không bỏ qua như vậy đâu.”

“Ta đã nói rồi, ta chỉ là tới báo thù, đây là ân oán cá nhân. Nhưng ta nghe thôn trưởng ngươi nói lời này, là muốn nâng lên thành mâu thuẫn của cả thôn?”