TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 524: Hầu Thị Tìm Tới Cửa

Trước kia thời điểm Thư gia còn phồn thịnh, lão phu nhân làm đương gia chủ mẫu, mọi người đều phải xem sắc mặt của bà ta để sống.

Đừng nói đến thiếp thị cho dù là đại phu nhân nhị phu nhân thân là vợ cả, cũng phải thường xuyên bị bà ta gõ lập quy củ.

Hai vị phu nhân đã sớm ngóng trông bà ta chết, dễ làm gia làm chủ.

Đáng tiếc, thời điểm Thư gia tốt lành lão phu nhân vẫn sống tốt, Thư gia gặp nạn, bà ta lại chết rồi.

Về phần mấy đứa cháu gái, vì đạt được thứ tốt, trước nay đều lấy lòng bà ta. Muốn nói cảm tình, cũng không có bao nhiêu.

Cho nên ý tứ ý tứ một phen, sau khi khóc vài tiếng, các nàng liền phải tiếp tục lên đường.

Quan sai cũng không trì hoãn bao lâu, xử lý xong thi thể của lão phu nhân thì tiếp tục áp giải mọi người lên đường.

Chẳng qua, đại khái là thật sự trực diện trên đường lưu đày tử vong, làm đáy lòng các nàng càng thêm sợ hãi, dọc theo đường đi không khí đều rất uể oải.

Thư Dư là nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, nàng hiện giờ ngồi yên trong thùng xe, ngồi đến khó chịu thì nằm, nằm khó chịu thì ngồi xổm. Chỉ là đến buổi trưa, nàng vẫn có thể ra ngoài đứng một chút, thả lỏng thân thể.

Kết quả hôm nay nàng mới ra ngoài đã nhìn thấy Hầu thị đi tới.

Thư Dư nheo mắt lại, quan sai bên kia cũng nhíu mày.

“Nữ nhân này không muốn sống nữa à? Thật vất vả mới ngừng được hai ngày lại đã đi kích thích nàng?”

“Ta đi xem.”

Kết quả quan sai này vừa động thân, đã bị một quan sai khác kéo lại.

Người sau nói, “Gấp cái gì, cứ nhìn xem trước đã. Nếu mà thật xảy ra chuyện, chúng ta lại qua đó cũng không muộn, cũng vừa lúc để những người Thư gia khác nhìn xem, cho hoàn toàn chết tâm.”

Quan sai này, đúng là người mà lúc trước Thư Dư gặp qua thông đồng với Hầu Thị, hắn đưa lại cho Hầu thị hai cái màn thầu bột tinh.

Sau đó hai người có lại cùng nhau hay không, Thư Dư cũng không biết, nàng không gặp qua lần nào nữa.

Hầu thị đi đến bên người Thư Dư, thấy quan sai bên kia không ai lại đây, thở dài nhẹ nhõm một hơi, sau đó đối với Thư Dư cười gượng nói, “Cái kia, tam cô nương.”

Thư Dư nhìn về phía Hầu thị, “Có việc gì?”

Nàng cùng Hầu thị là thật sự không thân, nhưng hai người cũng không có thù hận gì.

Hầu thị liếm liếm môi khô khốc, thanh âm nghẹn ngào mở miệng nói, “Tam cô nương, ta có thể cầu xin ngươi hay không, cho nữ nhi của ta ở trên xe nghỉ chân một chút? Nàng hiện tại sốt đến lợi hại, tay chân nhũn ra, căn bản là không đi bộ nổi.”

Thư Dư theo tầm mắt nàng hướng phía sau nhìn lại, liền thấy lục cô nương đã cả người đều ngã trên mặt đất, nhìn như đã hôn mê.

Hầu thị xem dáng vẻ kia, hốc mắt cũng đỏ, “Buổi chiều lại lên đường thì nàng căn bản chịu đựng không nổi. Nàng nhỏ như vậy, ta rất sợ nàng giống với lão phu nhân, nói không còn liền không còn nữa. Tam cô nương, cầu xin ngươi, giúp ta một lần được không, ta làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được.”

“Ta sao phải giúp ngươi?” Thư Dư vẫn không có gì dao động, “Ngươi hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, còn làm trâu làm ngựa cho người ta như thế nào?”

Hầu thị ngẩn ra, nàng ngước mắt nhìn Thư Dư trước mặt. Quả nhiên không sai, nàng đã thay đổi, không phải vị tam cô nương khiếp nhược nhát gan trước kia.

Người đã chết qua một lần, đã trở nên lạnh nhạt như vậy.

Thư Dư buồn cười nói, “Hơn nữa, đây là xe chở tù, tuy rằng hiện tại ta ngồi ở bên trong, nhưng làm chủ không phải ta, ngươi hẳn là đi cầu kia mấy quan sai kia mới phải.”

Hầu thị lại lắc đầu, “Ta biết xe chở tù này là ngươi dùng tiền mua tới.”

Thư Dư nhướng mày, tin tức rất linh thông a.

Trong lòng Hầu thị kỳ thật cũng không tin tưởng, “Ngươi nói đúng, ta hiện tại xác thật ốc còn không mang nổi mình ốc. Vậy, trước kia thì sao? Ta có thể dùng tình nghĩa trước kia để đổi hay không?”