Hầu thị đối với nhị phu nhân cùng Tứ cô nương uy hiếp bỏ mặc, đi Tây Nam đường xá xa xôi, ai biết sẽ còn phát sinh cái gì?
Nàng hiện tại chỉ nghĩ để cho nữ nhi mình được sống sót, những cái khác đều không quan trọng.
Người Thư gia lại không cam lòng, các nàng cảm thấy ngoại trừ Thư Dư, những người khác đều hẳn là phải đứng chung một chỗ, kết quả Hầu thị thế nhưng đi lấy lòng Thư Dư, vấn đề là, nàng còn thành công.
Nhìn thấy lục cô nương nằm ở xe chở tù, Tứ cô nương xanh cả mặt.
Nàng cũng bị phong hàn, tuy rằng không nghiêm trọng như lục cô nương, nhưng cũng nghẹt mũi rất nhiều, rất muốn ngồi trên xe nghỉ chân một chút.
Nàng đều không được hưởng thụ đãi ngộ, dựa vào cái gì lục cô nương có thể?
Tứ cô nương còn muốn nói cái gì, nhưng mà quan sai bên kia đã không kiên nhẫn, “Được rồi, nghỉ đủ rồi đúng không? Nghỉ đủ rồi liền lên, xuất phát.”
Thư Dư quay đầu nhìn về phía cái quan sai kia, quả nhiên, vẫn là người lúc trước Hầu thị câu dẫn.
Xem ra Hầu thị cũng đã sớm nghĩ kỹ đối sách rồi.
Người Thư gia một lần nữa bị trói tay, đi theo phía sau xe la.
Hôm nay không mưa, mặt trời liền trở nên nóng rát. Áo tơi Thư Dư còn đặt ở bên trên thùng gỗ, vừa lúc chặn ánh sáng chói mắt.
Nàng đem mành tứ phía cũng toàn bộ thả xuống, trực tiếp đem chính mình cùng lục cô nương che đậy kín mít.
Người Thư gia đi theo phía sau người hung tợn đối với Hầu thị nói, “Ngươi còn dám đem lục cô nương giao cho nàng? Hai ngày trước nàng nổi điên ngươi lại không phải không thấy được. Ngươi nhìn xem, nàng đem mành đều buông xuống, nói không chừng lát nữa ngươi nhìn thấy chính là thi thể của nữ nhi ngươi đó.”
Hầu thị vẫn rất bình tĩnh, nàng chỉ lo cúi đầu đi về phía trước.
Người Thư gia quả nhiên bắt đầu nhằm vào nàng, cũng may quan sai kia vẫn luôn đi theo bên người nàng, xem ai có động tĩnh liền quát lớn ra tiếng.
Sau vài lần người Thư gia cuối cùng cũng ngừng lại.
Thư Dư thấy bên ngoài không có âm thanh gì, lúc này mới cúi đầu nhìn về phía lục cô nương.
Lục cô nương cùng tuổi với thất cô nương, năm nay mười một, nhưng cứ việc nàng có một di nương một lòng vì nàng suy nghĩ, so với thất cô nương mà nói, nàng vẫn là nhỏ gầy hơn rất nhiều.
Xe chở tù này cũng không lớn, Thư Dư ngồi, lục cô nương nằm, muốn nói hoàn toàn duỗi thẳng chân cẳng cũng không có khả năng, nhưng nằm nghiêng cũng còn tính là thoải mái.
Thư Dư vươn tay, dán ở trên trán của nàng.
Quả thực rất nóng, rõ ràng đã sốt đến mơ hồ. Còn tiếp tục như vậy, cho dù nằm ở trên xe không phải đi bộ thì cũng sẽ bị sốt đến mất mạng.
Thư Dư cúi đầu, từ trong lòng ngực lấy ra một cái gói giấy dầu.
Bên trong chính là dược xua lạnh hạ sốt mà tối hôm qua Mạnh Duẫn Tranh giao cho nàng, cảm mạo vốn sẽ lây bệnh, người Thư gia lại có bốn người sinh bệnh. Mạnh Duẫn Tranh sợ nàng cũng nhiễm phong hàn, để nàng cầm dự phòng.
Thân thể Thư Dư kỳ thật khá tốt, dược này tự nhiên không dùng được.
Nàng lấy ra trực tiếp nhét vào trong miệng lục cô nương.
Người sau mở đôi mắt sưng to đỏ lên, đầu óc có chút không hoạt động được.
Thư Dư thấp giọng nói, “Dược chữa bệnh, ngươi ăn đi, hai ngày trước ta nhờ quan sai mua giúp để ngừa vạn nhất.”
Càng xe ngồi đánh xe chính là quan sai dẫn đầu, Thư Dư nói chuyện cũng không sợ hắn nghe được.
Lục cô nương ngẩn người, phản ứng trì độn há mồm, đem dược kia vào trong miệng, gian nan nuốt xuống.
Hồi lâu, thanh âm nghẹn ngào mở miệng, “…… Tạ, tạ.”
“Không cần, có thể hạ sốt hay không, còn phải xem chính ngươi. Ngươi yên ổn ngủ một giấc đi, nếu mà buổi tối không còn nóng như vậy nữa thì hẳn là sex không có việc gì.”
Lục cô nương gật gật đầu, dược tính phát tác, nàng lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.