Nguyễn thôn trưởng không thích thái độ nói chuyện của Thư Dư, càng thêm mất hứng, “Báo thù cái gì mà báo thù, vợ A Vượng năm đó đem ngươi trộm đi bán xác thật là nàng không đúng. Nhưng Lộ gia bên kia cũng tới không ít người, đánh cho vợ A Vượng một trận, thiếu chút nữa đánh ra cả mạng người rồi.”
Hắn hừ lạnh một tiếng, “Mâu thuẫn giữa nhà bọn họ cùng Lộ gia năm đó cũng đã huề nhau. Ta cũng đã đáp ứng Lộ gia, Nguyễn gia thôn sẽ ước thúc vợ A Vượng thật tốt. Hiện tại ngươi lại đánh tới cửa, có phải coi như ngươi đang khiêu khích trước không, ngươi tạo ra tổn thất lớn như vậy cho Nguyễn gia, chúng ta đương nhiên cũng phải tìm đến cổng Lộ gia các ngươi rồi.”
Thư Dư gật gật đầu, “Ngươi nói đúng, nói rất đúng, cho nên Nguyễn thôn trưởng, các ngươi có thật sự ước thúc Nguyễn bà tử cho hẳn hoi không đấy?”
“Đương nhiên là có rồi.”
“Vậy tại sao bọn họ dám to gan lớn mật lại đánh chủ ý lên đệ đệ muội muội ta, lại tính toán mang bọn chúng đi bán?” Thư Dư mặt lạnh lùng, từng câu từng chữ lạnh giọng chất vấn.
“Cái gì??” Nguyễn thôn trưởng không dám tin mở to hai mắt, cảm giác chính mình xuất hiện ảo giác.
Những người khác ở Nguyễn gia thôn cũng mặt đầy khiếp sợ, không, không thể nào? Nguyễn bà tử tính xấu không đổi, lại muốn bán đi cháu trai cháu gái bên ngoại?
Thư Dư cười lạnh, “Đây là kết quả mà Nguyễn thôn trưởng ước thúc đấy à? Nhà ta đã khó khăn thành bộ dáng gì, người ở đây chắc là không ai không biết đúng không? Nhưng Nguyễn bà tử còn không chịu buông tha, bà ta thật sự là muốn bức tử chính con gái và con rể mình mà. Thôn trưởng, các ngươi ước thúc đúng là giỏi thật đấy, để cho bọn họ bắt đầu làm những thứ to gan lớn mật hơn. Ta còn đang hoài nghi, ngươi rốt cuộc là ước thúc bọn họ, hay là đang cổ vũ bọn họ vậy.”
Thư Dư đi lên phía trước vài bước, “Bọn họ làm ra chuyện như vậy, ta tới cửa báo thù chắc là không quá mức đâu nhỉ? Nếu như Nguyễn thôn trưởng vẫn còn muốn bao che cho bọn họ, vậy được thôi, ta sẽ đi nói chuyện này cho tất cả mọi người cùng biết. Để cho bọn họ biết là cô nương Nguyễn gia thôn này gả đi ra ngoài, chẳng những ở nhà mẹ đẻ đã phải làm trâu làm ngựa. Tới nhà chồng sinh hài tử rồi, còn phải bị nhà mẹ đẻ mang đi bán để trợ cấp trong nhà. Cho dù nhà chồng đến báo thù cũng vô dụng, bởi vì cả Nguyễn gia thôn này đều như vậy, không phân biệt đúng sai tốt xấu chỉ bênh vực người trong nhà đúng không? Đến lúc đó để ta xem xem còn thôn nào dám cưới cô nương Nguyễn gia thôn các ngươi.”
Nguyễn thôn trưởng sợ đến mức hít ngụm khí lạnh, “Không được.”
Nguyễn gia thôn những người khác cũng nóng nảy, “Chúng ta không có không phân biệt đúng sai đâu, những việc mà vợ A Vượng làm chúng ta không hề hay biết mà.”
“Đúng vậy, Lộ gia Nhị Nha, những việc này không liên quan gì đến chúng ta đâu.”
“Thôn trưởng, vợ A Vượng quả thật đã làm những việc quá thiếu đạo đức, đến người táng tận lương tâm cũng làm không ra việc đem cháu trai cháu gái ngoại đều mang đi bán như vậy.”
Nguyễn bà tử trong lòng hoảng hốt, bà ta không rõ vì sao Thư Dư lại biết bà ta đang đánh chủ ý lên người Đại Hổ Tam Nha, bà ta rõ ràng không để lộ ra một chút tiếng gió nào mà.
Mắt thấy các thôn dân đều bắt đầu thảo phạt chính mình, bà ta vội vã xua tay phủ nhận, “Không có, ta không có, nha đầu chết tiệt này đang oan uổng ta.”
Nguyễn thôn trưởng cảm thấy tình thế nghiêm trọng, Nguyễn bà tử là cái dạng người gì hắn vẫn rõ ràng, cho nên hắn cảm thấy Thư Dư nói khả năng chính là sự thật. Bằng không, một cái nha đầu cũng sẽ không phát hỏa lớn đến vậy, đây rõ ràng là bị chọc đến nóng nảy.
Nhưng hắn là Nguyễn gia thôn thôn trưởng, tất nhiên là vẫn phải đứng về phía Nguyễn bà tử bên này.
Hắn nhìn về phía Thư Dư, “Ngươi nói những điều này có chứng cứ không?”
“Đương nhiên là có.”
Nguyễn bà tử cả kinh, nàng có thể có chứng cứ gì? Việc này ngay cả tiểu bối trong nhà bà ta cũng chưa từng nói.
Nguyễn thôn trưởng sắc mặt cũng ngưng trọng hẳn, tầm mắt sắc bén nhìn về phía Nguyễn bà tử, dần dần trở nên lạnh băng.
Trong viện mọi người cũng tò mò nhìn về phía Thư Dư, liền thấy nàng từ phía sau lấy ra một cái gói giấy bao.