Hầu thị không nói chuyện nữa, kỳ thật nàng còn có một chút chưa nói. Mấy ngày nay, nàng nửa đêm cùng quan sai lui tới, cho dù nàng làm thật cẩn thận, cũng không dám bảo đảm không có người nhìn thấy.
Chờ tới Tây Nam rồi, mặc kệ là ai nói ở bên tai nhị lão gia thì nàng chỉ sợ ngay cả hạ nhân đều không phải, ở Thư gia sẽ trở thành đối tượng mọi người nhục nhã tra tấn phát tiết, căn bản sống không được bao lâu.
Cho nên, nàng vừa có cơ hội phải lập tức chặt đứt tuyến phát triển này.
Thư Dư đối với lựa chọn của Hầu thị không nói cái gì, nghỉ ngơi đủ rồi lại bắt đầu khởi hành xuất phát.
Có hai chiếc xe la, mặc kệ là Thư Dư Hầu thị lục cô nương hay là quan sai, đều nhẹ nhàng hơn rất nhiều —— Ngoại trừ người Thư gia.
Cứ như vậy đi được hai ngày, người Thư gia lần nữa chịu đựng không nổi.
Vẫn luôn không lên tiếng ngũ cô nương đột nhiên ngã xuống, làm tất cả mọi người khiếp sợ.
Chờ khi quan sai tiến lên kiểm tra mới phát hiện nàng không biết khi nào đã bị côn trùng cắn. Loại côn trùng kia rõ ràng có độc, sau khi chống một đoạn thời gian, ngũ cô nương liền chịu không nổi, độc tính phát tác thập phần nhanh chóng, chỉ mới mười lăm phút, người đã không còn thở.
Việc này dọa mọi người một cú sốc.
Thư Dư cùng ngũ cô nương cũng không quen thuộc, chỉ cảm thấy người này thường xuyên âm u không nói lời nào.
Nhưng thật ra Hầu thị, đối với ngũ cô nương thập phần chán ghét.
Mẹ ruột của vị ngũ cô nương, là chất nữ nhà mẹ đẻ của lão phu nhân, chẳng qua là thứ nữ không được sủng ái, cho nên chỉ có thể làm thiếp cho nhị lão gia.
Nhưng nàng lại là quý thiếp, thế cho nên ngũ cô nương tự cho thân phận của mình cao hơn một bậc so với thứ nữ bình thường.
Nàng tất nhiên là không dám đắc tội đích nữ trong nhà, nhưng mà trong số những thứ nữ chỉ có lục cô nương nhỏ hơn nàng ta, thân phận không bằng nàng ta. Cho nên ngũ cô nương thường xuyên trêu cợt khi dễ lục cô nương, lấy nàng làm đầu thương.
Vì thế lục cô nương bị lão phu nhân bất công phạt rất nhiều lần, nếu không phải có Hầu thị, lục cô nương không chừng cũng không thể nguyên vẹn sống đến hôm nay.
Hầu thị đối với ngũ cô nương qua đời không có chút nào dao động, chỉ là sau khi biết được nàng bị độc trùng cắn, liền đem cổ tay cổ chân đều quấn chặt chút, miễn cho cũng bị đốt.
Di nương ngũ cô nương còn sống, lúc ấy liền khóc đến thiếu chút nữa thở không nổi, rất lâu mới hoãn được chút.
Nhưng mà, không có ngũ cô nương, liên minh thứ nữ liền trở nên phân băng tan rã.
Nhị cô nương đầu tiên là cùng lục cô nương xé mặt, sát đó là ngũ cô nương không còn, nàng hiện giờ còn không phải là lẻ loi một mình sao?
Thư Dư nghĩ mãi cũng không rõ, vốn dĩ trên đường lưu đày đã rất vất vả, một khi không cẩn thận liền xảy ra chuyện mà người Thư gia không muốn yên ổn sống sót, lại còn có tâm tư kéo bè kéo cánh kéo dẫm lẫn nhau.
Có phải đã quen ở hậu viện Thư gia đấu đá, một ngày không đấu đá thì cả người khó chịu?
Nhị cô nương hiện giờ trở nên tình cảnh gian nan, nương nàng ta đã sớm qua đời, cha thương yêu nàng nhất cũng bị chém đầu, lão phu nhân xem như trưởng cả đoàn tàu Thư gia mấy ngày trước cũng đã chết, chính mình lại lớn lên đẹp.
Tuy là nàng vừa thông minh vừa khéo léo, lúc này cũng không có chỗ để dùng.
Cho nên không bao lâu, đã bị một quan sai áp giải theo dõi.
Quan sai kia thật ra không bá vương ngạnh thượng cung, chỉ là uy hiếp lợi dụ Nhị cô nương vài lần.
Nhị cô nương tự nhiên không chịu, nhưng không kiên trì được hai ngày, dưới sự xa lánh của Thư gia lấy đại cô nương cầm đầu, rốt cuộc vẫn là cùng quan sai kia ở một chỗ.
Thư Dư ban đầu cũng không chú ý, nếu không phải buổi trưa hôm nay lúc ăn cơm, nhìn thấy nàng ta lặng lẽ lấy ra một cái bánh bao bột mỳ tinh thì nàng cũng không hay biết việc này.
Nhìn bánh bao trắng trong tay nàng ta, Thư Dư lâm vào trầm tư.
Nhị cô nương, so với nàng tưởng tượng còn tàn nhẫn hơn.