Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, xe la đã mang theo Thư Dư cùng quan sai dẫn đầu không thấy thân ảnh.
Người Thư gia đều hét lên, “A, xe la chạy, mau đuổi theo a.”
Đuổi theo? Đuổi như thế nào? Con la kia y như phát điên, quan sai dẫn đầu liều mạng kéo dây cương đều kéo không được.
Mắt thấy con la càng chạy càng kích động, lòng bàn tay quan sai dẫn đầu đã bị dây cương cứa đến máu tươi đầm đìa.
Hắn nhanh chóng đem một chuỗi chìa khóa trên người đưa ra phía sau, “Cô nương, mau cởi bỏ khóa xe tủ, lát nữa nếu mà con la này không dừng lại được, chỉ có thể nhảy xe.”
“Được.”
Thư Dư một tay bắt lấy song trúc, một tay tiếp nhận chìa khóa, ổn ổn tâm thần, nắm lên xích khóa trên cửa của xe chở tù, tìm được ổ khóa.
Nhưng mà ngay vào lúc quan sai dẫn đầu đem chìa khóa đưa cho Thư Dư, hắn phân tâm một cái, không chú ý tới tảng đá phía trước.
Con la từ trên tảng đá lướt qua, bánh xe lại vừa lúc hung hăng áp đến, đột nhiên một cái xóc nảy, quan sai dẫn đầu vốn là lòng bàn tay chảy máu đau đớn không giữ chặt một cái, cả người trực tiếp rớt khỏi xe.
Thư Dư sắc mặt đại biến, “Quan sai đại ca?”
Quan sai dẫn đầu rớt xuống khỏi xe la, lăn hai vòng trên mặt đất, đầu choáng váng, một hồi lâu mới thanh tỉnh lại.
Nhưng mà chờ đến khi hắn nhìn chăm chú phía trước thì nơi nào còn bóng dáng xe la.
Chẳng những không có bóng dáng, càng làm cho hắn hoảng sợ chính là, chuỗi chìa khóa hắn giao cho Thư Dư, cũng rơi trên mặt đất phía trước cách đó không xa.
Xong rồi, cái này xong rồi.
Thời điểm Mạnh Duẫn Tranh cưỡi ngựa lại đây, liền nhìn đến quan sai dẫn đầu cái trán chảy máu.
Hắn sắc mặt ngưng trọng, vội vàng hỏi, “Thư Dư đâu?”
Nhìn thấy hắn, quan sai vui vẻ, lập tức chỉ chỉ phía trước nói, “Con la mất khống chế, chạy về phía trước, mau đuổi theo. Còn có, chìa khóa, chìa khóa xe tù rơi trên mặt đất.”
Mạnh Duẫn Tranh không rảnh lo hắn, run lên dây cương, trực tiếp theo phương hướng ngón tay hắn chỉ chạy tới.
Khi đi ngang qua chuỗi chìa khóa, hắn hơi hơi nghiêng người, nửa thân mình đáp ở trên lưng ngựa, một tay chộp chìa khóa vào trong tay, ngay cả dừng cũng không dừng lại.
Quan sai dẫn đầu thấy thế, rốt cuộc yên tâm hôn mê bất tỉnh.
Nhưng mà Thư Dư phía trước hiển nhiên không có yên tâm, nàng nhìn lòng bàn tay trống rỗng rủa thầm một tiếng.
Mới vừa rồi xóc nảy kịch liệt, chẳng những quan sai bị văng ra mà nàng cũng sắp cắm được chuỗi chìa vào ổ khóa cũng bay đi mất.
Hiện tại hay rồi, chẳng những không ai khống chế con la, ngay cả chính nàng cũng bị nhốt ở bên trong xe chở tủ không ra được.
Bình tĩnh bình tĩnh, Thư Dư thở ra một hơi thật dài, đã không rảnh lo con la chạy trốn đến đâu. Nàng trực tiếp xoay người, dựa lưng vào cửa xe, đối với một bên dùng sức đạp vào.
May mắn này xe chở tù là dùng cây trúc để làm, may mắn lúc cha nàng làm vì mỹ quan, cho nên cây trúc cũng không phải cái loại vừa thô vừa nặng, có vài vị trí còn tước đến khá mỏng.
Thư Dư thử đá gãy cây trúc, cũng may sức lực nàng rất lớn.
‘ phanh ’
‘ phanh ’
‘ phanh ’
Thanh âm một chút một chút, Thư Dư tìm đúng một vị trí liền dùng sức lớn nhất.
Chỉ là xe xóc nảy đến lợi hại, sức lực không có biện pháp tập trung, rất nhiều lần cũng chưa đá trúng.
Hơn nữa khả năng động tĩnh này, càng thêm kích thích con la phía trước kia, làm nó càng thêm điên cuồng.
Thư Dư thở hổn hển, “Đại ca, ngươi bình tĩnh một chút a, bằng không chúng ta đều phải mất mạng đó.”
Nàng tiếp tục đá, chỉ là rất nhanh, con la đã mang theo nàng vào một cánh rừng, cánh rừng này nhánh cây mọc lan tràn ra, cho dù Thư Dư ngồi ở trong xe chở tù cũng bị quẹt qua vài cái.
Nhưng mà, càng muốn mạng còn ở phía sau.