Cánh rừng này đều là cây cối, con đường tất nhiên không giống quan đạo bên ngoài rộng rãi như vậy, ngay cả lối nhỏ đều không có.
Con la tự mình vào núi thì không thành vấn đề, vấn đề là phía sau còn kéo cái xe chở tù.
Xe chở tù va đập lung tung, nhanh chóng đụng vào một thân cây, lực đạo quá lớn, một cái tổ ong trên cây đột nhiên bị đâm xuống.
Đồng tử Thư Dư trợn to, may mắn chính là tổ ong kia không có trực tiếp rớt trên xe chở tù, bất hạnh chính là, tổ ong kia rơi xuống đất vỡ ra, một đoàn ong đen xì đang thổi quét mà đến, như muốn giết người mà đuổi theo lại đây.
“A…… đê ma ma.” Thư Dư cảm giác vận khí xui xẻo của cả đời này có khả năng đều dùng hết vào ngày hôm nay rồi, bị nhốt ở xe chở tù còn chưa tính, còn phải bị ong đuổi?
Thư Dư lần nữa cảm tạ lão cha nhà mình làm xe chở tù, tuy rằng kiện áo tơi che ở bên trên xe chở tù đã sớm rớt mất, nhưng mà nàng còn có mành bốn phía đó.
Thư Dư một phen kéo mành xung quanh xe chở tù xuống, đem đầu mình gắt gao che lại, che hết những chỗ da thịt lộ ra bên ngoài.
May mắn, đoạn thời gian này thời tiết chuyển lạnh, trên người nàng mặc hai lớp quần áo, vẫn là có thể chắn một chút.
Sau khi Thư Dư che khuất mặt, càng thêm sốt ruột dùng sức bắt đầu đá xe chở tù.
Chỉ là, nàng đã bao hết chính mình nhưng con la lại không có gì che chắn, những con ong đó toàn bộ đuổi theo nó.
Con la kia vốn dĩ đã chạy như điên quãng đường xa như vậy, lại vào cánh rừng không thể thi triển kỹ năng bản thân, chạy trốn chậm, dần dần bình tĩnh lại.
Ai biết lại bị tập kích tiếp, lập tức dẩu bốn vó càng thêm cuồng bạo chạy tới trong rừng sâu.
Thư Dư, “……”
Đạp! Đạp! Đạp!
Dùng sức đạp!
Nàng chỉ có này một phương pháp, lại đi tiếp vào bên trong chính là núi sâu, tới gần Tây Nam bên này núi rừng chính là thực phiền toái, nơi đó cũng không biết có rắn độc mãnh thú gì không, mạng nhỏ quan trọng nhất.
Thư Dư càng thêm dùng sức, cũng may hiệu quả không tồi, không bao lâu, liền có hai cây trúc bị đạp gãy.
Thư Dư bắt đầu đạp cây trúc thứ ba, cây thứ tư, mắt thấy chừng đủ nàng chui ra, nàng lập tức thay đổi phương hướng, nhìn chuẩn một vị trí, không nói hai lời liền nhảy xuống.
Chỉ là núi rừng này quả nhiên địa thế phức tạp, nàng cho rằng chỗ đó yên ổn, không nghĩ tới sau khi đi xuống thế nhưng sụp đổ một cái, trực tiếp lộc cộc lộc cộc như đất lở lăn xuống.
Chờ khi lăn tới tận cùng, nàng đầu cũng bắt đầu từng trận choáng váng.
Nhưng mà……
“Tốt xấu gì cũng ra được rồi.”
Thư Dư thở ra một hơi, đỡ một bên thân cây đứng dậy, thoáng hòa hoãn một lúc, mới chậm rãi tỉnh lại tinh thần.
Nàng quay nhìn xung quanh, nơi này cũng không biết là chỗ nào, tứ phía đều là cây, cũng không có đường.
Thư Dư không dám tùy tiện đi, vạn nhất càng đi càng sâu, vậy phiền toái, tốt nhất vẫn là dọc theo đường cũ trở về.
Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía đất lở chỗ mình mới vừa rồi lăn xuống.
Độ dốc này có hơi khó, muốn bò lên trên chắc chắn phải tốn không ít thời gian.
Vấn đề là, nàng hiện giờ tay chân rụng rời, còn mang theo gông tay xích chân, đi lên đối với nàng mà jmsCḹ RIHdIEdWoṱ chính là một công cuộc vô cùng khó khăn.
Đặc biệt là…… Lúc nàng mới vừa rồi trượt xuống dưới, tay phải hình như trật khớp rồi, không động đậy được.
Nhưng cho dù đôi tay đều chặt đứt, nếu phải bò lên thì vẫn phải bò.
Thư Dư thở dài một hơi, bắt đầu bò lên, ai ngờ mới đi được hai bước, bên tai mơ hồ vang lên một thanh âm quen thuộc.
“Lộ cô nương…… Lộ cô nương, Thư Dư, Thư Dư cô nương, nàng ở đâu? Có thể nghe được ta gọi không? Thư Dư.”
Thư Dư sửng sốt, ngay sau đó nở nụ cười.
Nàng biết, Mạnh Duẫn Tranh khẳng định sẽ đuổi theo, chỉ là không nghĩ tới, hắn nhanh như vậy đã đến rồi.