Đoàn người đi tới đi phủ nha, bởi vì người lưu đày ở Lâm Chương phủ rất nhiều, cho nên trên đường người đi đường đối với cái này thấy nhiều không hiếm, cũng không có ai đi xem các nàng.
Đám người Thư Dư đi theo tới phủ nha, quan sai dẫn đầu nhanh chóng cùng người đi giao tiếp.
Các nàng đợi gần nửa canh giờ, mới có người đi ra đối với các nàng xác minh một lần.
Không bao lâu, quan sai dẫn đầu lại đây, hắn đối với Thư Dư vẫy vẫy tay, “Ngươi lại đây, ta có chút việc cùng ngươi nói.”
Những người khác cũng không ngoài ý muốn, rốt cuộc lúc trước Thư Dư làm trò trước mặt mọi người, nói chờ bình an đến Tây Nam sẽ đem địa điểm chôn giấu bạc nói cho bọn họ.
Mọi người chỉ cho rằng quan sai dẫn đầu là dò hỏi nàng chuyện chôn bạc.
Nhưng mà, hai người tới một góc không người, quan sai dẫn đầu lại nói với nàng, “Con đường kế tiếp ngươi phải tự mình đi rồi, nhưng mà Mạnh công tử bọn họ hẳn là đã tới Tây Nam rồi, có vấn đề gì, hắn cũng sẽ chăm sóc ngươi.”
Khi nói chuyện, hắn lấy hai cái xiềng xích ra, “Đem cái này thay đi.”
Lúc trước xiềng xích của Thư Dư đều rất nhẹ nhàng, chỉ là dọc theo đường đi đều có người chiếu cố, cũng không phải sợ. Hiện tại quan sai Lâm Chương phủ bên này muốn tiếp nhận người, tự nhiên không tiện tiếp tục làm bộ.
Thư Dư thay xiềng xích mới, trong nháy mắt liền cảm giác nặng trĩu, nặng hơn rất nhiều.
Quan sai dẫn đầu nhíu mày nhìn nàng treo ở trên cổ tay, hỏi, “Cái này, không thành vấn đề chứ?”
“Không có việc gì, ta nâng chút này vẫn được.” Thư Dư cười cười, cũng không để ý. Kỳ thật tay nàng đã gần khỏi hẳn rồi, chút trọng lượng này cũng không có gì ảnh hưởng.
Nàng ngẩng đầu, rất chân thành nói với hắn, “Khoảng thời gian này, đa tạ đại ca chiếu cố, ta dọc theo đường đi này cũng không ăn qua đau khổ gì, thật ra lại liên luỵ ngươi còn ngã từ trên xe la xuống.”
Quan sai dẫn đầu cười nói, “Ngươi nói lời này cái gì mà liên lụy. Hơn nữa, ta nhận được chỗ tốt cũng không ít.”
Hắn cũng không phải làm không công.
Chỉ là……
“Nói đến xe la, có chuyện ta phải nhắc nhở ngươi.”
“Chuyện gì?”
“Ngươi phải cẩn thận vị Nhị cô nương nhà ngươi kia, nàng ta chính là người lợi hại. Chuyện xe la kia, cũng có quan hệ tới nàng ta.” Quan sai dẫn đầu nói, thở dài một hơi, “Cũng là ta sơ sẩy, để thuộc hạ bị nàng ta khuyến khích. Nàng thông đồng cùng một quan sai trong chúng ta, quan sai kia nếm ngon ngọt, giúp nàng làm việc.”
Lúc trước Nhị cô nương là muốn đối phó Thư Dư hoặc là Hầu thị, nàng đối với Thư Dư dọc theo đường đi này nhận được đặc thù chiếu cố thập phần khó chịu oán hận, không thể thấy nàng ngày qua ngày quá thư thái.
Sau khi thông đồng với quan sai kia, cái thứ nhất đã muốn lấy nàng ra khai đao.
Nhưng mà quan sai kia tuy rằng bị sắc đẹp mê mắt, có phía trên, nhưng cũng may không có hoàn toàn mất đi lý trí. Hắn biết rõ, trên người Thư Dư còn có bạc, bọn họ đều đã chiếu cố lâu như vậy, nếu mà không lấy được nốt chỗ bạc được chôn kia thì không phải mệt lớn sao?
Cho nên hắn không đồng ý.
Nhị cô nương lại muốn đối phó Hầu thị, lúc trước thời điểm nàng ta muốn mượn ngồi xe la, Hầu thị không cho nàng sắc mặt tốt. Nàng ta là người từ trước đến nay đều ghi thù, cho nên muốn cho nàng một cái giáo huấn.
Nhưng quan sai kia vẫn không đồng ý, Hầu thị là vào mắt Thích đại nhân.
Thích đại nhân đã công đạo phải chiếu cố người cho cẩn thận, hắn nếu là công nhiên khó xử Hầu thị thì những quan sai khác cũng sẽ không đồng ý, chính hắn còn chọc đến tai ương cho mình.
Thư Dư không được, Hầu thị cũng không được, Nhị cô nương tức giận đến không chịu nổi.
Được thôi, hai người bọn họ không được. Vậy lục cô nương đi, lục cô nương không có bạc, cũng không được người công đạo đặc thù chiếu cố đúng không?