Hai mẹ con Trương thím đều ngơ ngẩn, xóa sẹo?
Thư Dư giải thích nói, “Ta từ Đông An phủ lại đây, trước khi tới, phủ thành bên kia của chúng ta có một loại thuốc mỡ có thể khư sẹo rất được ưa chuộng. Thuốc mỡ kia rất hiệu nghiệm, ta chính mắt gặp qua người trên mặt có vết sẹo sau khi dùng xong thì vết sẹo liền nhạt hẳn đi.”
Trên mặt Trương Bình Ninh chung quy cũng xuất hiện một tia dao động, có thể xóa được sẹo trên mặt, vậy đương nhiên là không thể tốt hơn rồi.
Chỉ là rất nhanh nàng lại trở nên bình tĩnh trở lại, “Cái loại đồ vật này, khẳng định thực quý.” Không phải thứ các nàng hiện tại có thể sử dụng được.
Thư Dư nói, “Xác thật rất quý, nhưng mà trong tay ta vừa lúc có hai bình, là người khác tặng cho ta. Chỉ là khư sẹo cao kia còn ở Đông An phủ, ta không có biện pháp mang lại đây. Nhưng mà nếu Trương cô nương có thể chờ một chút thì ta có thể viết thư qua Đông An phủ, nhờ người đưa lại đây.”
Nàng nói rồi thở dài một hơi, “Nhưng mà ta vừa mới tới, tùy tiện viết thư, khả năng cũng đưa không ra được. Ít nhất cũng phải một hai tháng sau.”
Trương thím lập tức nói, “Không nóng nảy không nóng nảy, nếu là thực sự có khư sẹo cao như vậy, bao lâu chúng ta đều chờ được. Chỉ là trong tay chúng ta không có bao nhiêu tiền, khả năng……”
“Không có việc gì, ta không cần tiền. Chỉ là ta vừa mới đến, muốn cùng hàng xóm tạo quan hệ tốt, ta thấy trương thím quen thuộc, dễ nói chuyện, lúc này mới nhắc đến chuyện này.”
Trương thím tức khắc vui tươi hớn hở, cô nương này nhưng thật ra là người thành thật, cũng nói rõ ràng cho các nàng, nàng ấy chính là muốn ném đá dò đường, ở địa phương xa lạ có thêm nhiều người giúp đỡ.
Cái này không thành vấn đề, trương thím cũng không bài xích.
Ngay cả Trương Bình Ninh vốn dĩ tâm đề phòng dày đặc, sau khi nghe xong cũng sắc mặt hòa hoãn hơn rất nhiều.
Nghĩ về sau vết sẹo trên mặt có thể xóa đi được, nàng ít nhiều vẫn là có chút kích động, nhịn không được hỏi Thư Dư nhiều mấy vấn đề.
Trong phòng Trương phụ lại buồn bực, như thế nào một người đi không trở lại, một người khác đi tìm cũng không trở lại?
Trương phụ nhịn không được đứng dậy ra cửa, híp mắt kêu các nàng, “Hai người có còn muốn ăn cơm chiều hay không hả?”
Trương thím cùng Trương Bình Ninh tức khắc im tiếng, hơi mang ngượng ngùng nhìn Thư Dư.
Thư Dư xoa xoa trán, “Nhìn ta này vừa nói đã không dứt được, nhưng thật ra chậm trễ thím ăn cơm. Các ngươi về đi, ta cũng phải đi múc nước, mắt thấy trời đã đen kịt rồi, lát nữa lại ra gánh cũng không an toàn.”
Nói xong, Thư Dư muốn đi.
Ai ngờ mới vừa xoay người, đã bị trương thím kéo lại.
Thư Dư sửng sốt một chút, “Thím làm sao vậy?”
“Thư Dư cô nương vừa tới, hẳn là không có gì ăn đúng không?”
Thư Dư, “Này…… Xác thật không có, ta còn đang nghĩ đi chân núi dạo quanh,
“Cô nương ngốc, hôm nay đều đã tối mịt, ngươi vào núi một mình cũng quá nguy hiểm. Ngươi chờ chút, thím lấy cho ngươi chút đồ ăn.”
“Ai? Không cần, ta này……”
Lời còn chưa nói xong đâu, trương thím đã lôi kéo Trương Bình Ninh xoay người vào nhà.
Không lâu sau, trong tay nàng cầm mấy cây bắp và một quả bí đỏ đã cắt ra, cùng với một ít khoai lang khô ra tới.
“Trong nhà thím cũng không có gì ăn ngon, chỉ có thể cho ngươi nhiều như vậy, ngươi đừng ghét bỏ.”
“Này, này quá nhiều, ta không thể lấy được.”
“Cầm.” Trương thím chặn tay nàng, “Ta đều biết quy củ, người ngày đầu tiên lại đây là không phát lương thực, các ngươi đều phải đói bụng. Ngày mai còn muốn làm việc đấy, nhiều ít gì cũng ăn chút, cũng không đến mức mệt đến bị bệnh.” Bà còn trông cậy vào khư sẹo cao của nàng đấy.