Hầu thị kinh hãi, vội vã đứng dậy, phát ra động tĩnh thành công che giấu nhị phu nhân ngoài cửa dưới sự khiếp sợ động đến khung cửa.
Thư Dư thở dài một hơi, “Ta không lừa các ngươi đâu, vị quan sai kia nói, xem ở phân thượng ta một đường này cho bọn hắn không ít tiền, nhắc nhở ta một câu, cũng để cho ta đề phòng Nhị cô nương chút, miễn cho ngay cả mạng nhỏ đều giữ không nổi.”
Hầu thị chậm rãi ngồi trở về, đầy mặt không thể tin tưởng, “Nhưng mà, nhưng mà Nhị cô nương vì sao lại làm như vậy? Nàng cùng thất cô nương không oán không thù, hai người cũng gẫn như không có gì xung đột, đang êm đẹp, vì sao lại muốn giết nàng?”
“Có chút xung đột, là tích lũy tháng ngày, lại không nhất định ở trên đường lưu đày có xung đột mới gọi là xung đột. Ngươi ngẫm lại xem, trước kia lúc ở Thư gia, thất cô nương là đối đãi Nhị cô nương như thế nào? Nói nữa, Nhị cô nương cùng quan sai thông đồng ở bên nhau, trong lòng đều vặn vẹo biến thái, cái loại không cân bằng dưới cực độ này, còn không phải muốn kéo người khác xuống nước sao? Những người khác khó đối phó, thất cô nương tuổi còn nhỏ thân hình thấp, động tay động chân, cũng sẽ không nháo ra động tĩnh bao lớn.”
Hầu thị sau một lúc lâu không nói nên lời, “Nhưng, nhưng lúc trước quan sai sao lại không nói?”
“Bọn họ dựa vào cái gì phải nói? Nói ra chỉ phát sinh thêm sự tình mà thôi, nhiệm vụ của bọn họ chỉ là áp giải chúng ta đến Lâm Chương phủ, đưa đến liền không liên quan đến bọn họ nữa. Thất cô nương lại không có quan hệ cùng bọn họ, sống hay chết bọn họ cũng không quan tâm.”
Lục cô nương lẩm bẩm, “Vậy nhị tỷ tỷ cũng quá độc ác.”
“Người đối với chính mình còn tàn nhẫn thì đối với người khác tất nhiên còn ác liệt hơn.”
Ngoài cửa nhị phu nhân biểu tình đều là hoảng hốt, có chút ngơ ngác xoay người đi vào trong viện.
Nữ nhi của nàng mới mười một tuổi, tiểu nữ nhi thiên chân hồn nhiên, hóa ra là chết như vậy. Không phải trượt chân rơi xuống nước, không phải ở trên đường lưu đày sinh bệnh hay bị độc trùng cắn, không phải đói chết mệt chết, mà là bị người đẩy xuống nước chết đuối.
Nhị phu nhân hít sâu một hơi, hai tròng mắt đỏ lên, khi xoay đầu nhìn phương hướng phòng bếp, trên người tràn ngập lệ khí.
Trong phòng Thư Dư hướng tới cửa nhìn thoáng qua, thấp giọng nói, “Đi rồi.”
Hầu thị cùng lục cô nương đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, hiện giờ khiến cho các nàng chó cắn chó giết hại lẫn nhau đi.
Nhị cô nương người này tuy rằng có tâm kế, đáng tiếc, đại lão gia thương yêu nàng ta nhất đã chết, người khác đều là cừu hận nàng ta.
Vị Lan gia nàng ta muốn thông đồng kia cũng đã xong rồi, kế tiếp nàng ta sẽ phải gánh vác lửa giận của đám người nhị phu nhân.
Thư Dư xong việc, liền thanh thản ổn định đi ngủ
Hầu thị ánh mắt phức tạp nhìn về phía nàng, đây là lần đầu tiên hai người hợp tác. Lúc trước nàng chỉ cảm thấy tam cô nương giá trị vũ lực cao, hiện tại phát hiện, tam cô nương kỳ thật là người phi thường thông minh.
Không biết như thế nào, nhìn Thư Dư như vậy, Hầu thị đối với cuộc sống sau này thế nhưng sinh ra rất nhiều chờ mong.
Ngày hôm sau, đám người Thư Dư theo thường lệ dậy sớm chuẩn bị làm công.
Các nàng ở trong sân đụng phải người Thư gia, Thư Dư bất động thanh sắc liếc mắt nhìn nhị phu nhân một cái.
Thấy nàng hốc mắt ửng đỏ, nhưng thần sắc lại phá lệ trấn định, trong lòng liền hiểu rõ.
Nhị phu nhân đây là muốn dồn nén cục tức này đây.
Nàng lắc đầu, cười đi nhanh vài bước.
Vào lúc đám người Thư Dư cầm công cụ đi đất hoang làm việc thì từ rất xa Chính Đạo thôn cũng có một chiếc xe la đang đến gần.
Người còn lưu tại trong thôn cũng không nhiều, nhưng nhìn thấy xe la vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn một lần.
Xe la dừng lại ở bên ngoài thôn trang, từ bên trong xuống dưới vài người, bọn họ vào thôn trang một hồi lâu, khi trở ra, xe la liền hướng tới chân núi chạy đến.