Trương thím đều ngây ngẩn cả người, đánh giá một già một trẻ trước mặt.
Chính Đạo thôn đương nhiên cũng có khách thuê, phạm nhân lưu đày đến nơi đây cũng có người nhà tình cảm thâm hậu, đi theo cùng nhau lại đây thuê nơi này để ở gần chăm sóc phạm nhân.
Nhưng loại người này quá ít, rốt cuộc phần lớn mọi người đều không bỏ được xa rời quê hương đi vào nơi thâm sơn cùng cốc này.
Những nhà có tiền, phần lớn đều là gia đại nghiệp đại, gia tộc dân cư nhiều, ai sẽ đến nơi này chịu khổ chứ?
Không có tiền lại càng không cần phải nói, cả gia đình chạy đến nơi đây không ruộng không đất không căn cơ, cuộc sống sẽ chỉ càng ngày càng gian nan, đừng nói chiếu cố phạm nhân, chiếu cố chính mình đã không dễ dàng.
Cho nên Chính Đạo thôn nhiều phạm nhân bên trong như vậy, tổng cộng cũng chỉ có hai phạm nhân có người nhà luyến tiếc bọn họ, chạy đến bên này thuê nhà ở san sẻ vất vả.
Hiện giờ đây là lại tới một hộ?
Nếu mà tuổi còn trẻ một chút tới còn chưa tính, một già một trẻ, đây không phải chịu khổ uổng công sao?
Lão thái thái thấy trương thím không nói lời nào, vội đem đồ trong rổ tặng qua, “Đây là một chút thức ăn nhà làm, chúng ta vừa tới đây, khả năng còn cần hàng xóm giúp đỡ nhiều hơn mới được.”
Trương thím đột nhiên hoàn hồn, nàng theo bản năng muốn chối từ.
Nhưng mà lớp vải trên rổ đã xốc lên, một cỗ mùi hương nhàn nhạt thoán vào chóp mũi, nàng thậm chí nhìn thấy bên trong còn có thịt khô.
Lời đến bên miệng của Trương thím lại lập tức nuốt trở vào, tuy rằng nhà bọn họ tại Chính Đạo thôn này cũng sống tốt hơn một chút, nhưng vẫn rất nghèo, một tháng đều không nhất định có thể ăn đến một bữa thịt.
Nghĩ đến hài tử trong nhà, trương thím rốt cuộc không chối từ.
Nếu là hàng xóm, sau khi nàng nhận lễ của người ta thì giúp đỡ nhiều hơn là được.
Trương thím lập tức nở nụ cười, nghiêng nửa người để lão thái thái cùng Tam Nha tiến vào, “Thím thật là quá khách khí, tới tới tới, đừng đứng ở cửa, chúng ta vào nhà nói chuyện. Các ngươi là muốn mượn thùng nước phải không? Thật sự ngượng ngùng, đại nhi tử nhà ta mới vừa đi múc nước, khả năng phải đợi chút, vào đây ngồi đi.”
Lão thái thái cũng không khách khí, nắm tay Tam Nha vào sân.
Trong nhà chỉ có trương thím cùng tiểu nhi tử của nàng ở nhà, hài tử kia hình như mới sinh không bao lâu, còn chưa đi được, chỉ lung lay muốn tự mình đứng thôi.
Trương thím dắt hai người vào nhà, rót cho các nàng hai ly nước ấm, một bên đỡ tiểu nhi tử một bên hỏi thăm nói, “Thím vừa rồi nói hôm nay mới chuyển đến Chính Đạo thôn này sao?”
“Đúng vậy, buổi sáng y vừa mới giao địa tô.”
“Thím sao lại tới trong thôn này thuê nhà? Không phải ta nói, ngài cũng thấy được, chúng ta Chính Đạo thôn này cuộc sống quá khổ, mua gì đều không có phương tiện. Chẳng lẽ các ngươi có thân nhân ở chỗ này?”
Lão thái thái thở dài một hơi, “Chuyện này cũng khá dài dòng, ta cũng không gạt ngươi, nhà của chúng ta nguyên bản ở Đông An phủ bên kia, nếu không phải không còn cách nào khác, chúng ta cũng sẽ không chạy đến địa phương xa như vậy ở.”
Đông An phủ?
Trương thím cảm thấy có điểm quen tai, thoáng nhớ lại, đột nhiên nghĩ tới.
Hai ngày trước Thư Dư cô nương cùng cả gia đình Thư gia kia tới, còn không phải là từ Đông An phủ lại đây sao?
Chẳng lẽ, lão thái thái trước mắt này có quan hệ cùng Thư gia kia? Là người Thư gia? Nhưng nàng đã đặc biệt đi hỏi thăm qua, Thư gia đó là cả nhà đều bị lưu đày.
Chỉ là nghe nói nhà các nàng trước kia là quan gia, nói không chừng có hạ nhân trung tâm luyến tiếc gia chủ, đi theo lại đây cũng có khả năng.
Nghĩ thì nghĩ như vậy, trương thím vẫn là hỏi, “Lời này nói nghĩa là thế nào? Là xảy ra chuyện gì sao?”