TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 590: Cùng Bà Nội Về Nhà

Lão thái thái rốt cuộc bỏ được buông Thư Dư ra, nhưng vẫn gắt gao nắm tay nàng nói, “Mấy ngày nay có phải đã ăn rất nhiều khổ hay không, cháu xem tay cháu này, đều có vết chai hết cả rồi.”

Lời này lão thái thái thật ra không có cố tình diễn trò, lúc trước A Dư về nhà, tuy việc gì cũng biết làm, nhưng đôi tay kia lại được bảo dưỡng rất tốt, sạch sẽ, lúc hóa trang cho những cô nương nhà giàu kia một chút đều không có cảm giác thô ráp.

Hiện tại ngắn ngủn hơn một tháng không thấy, tay đều rạn nứt.

Lão thái thái thực sự đau lòng, “Về sau có chúng ta ở đây, cháu không cần sợ hãi.”

Thư Dư cười cười, nàng kỳ thật cũng rất nhớ các nàng, tuy biết bọn họ vẫn luôn đi theo phía sau mình, cách mình cũng không xa xôi, nhưng rốt cuộc không gặp mặt không nói được lời nào.

Hiện giờ đoàn tụ, cả người Thư Dư đều đi theo thả lỏng xuống.

Tam Nha ngồi xổm bên người Thư Dư, từ trong tay áo đào đào, móc ra hai viên đường đưa cho Thư Dư, “Nhị tỷ, ăn đường.”

Trước kia đều là nhị tỷ cho nàng đường, hiện tại nàng phải cho nhị tỷ, mỗi ngày đều cho.

Thư Dư nhận lấy, sờ sờ đầu nhỏ của nàng, “Cảm ơn.”

Tam Nha tức khắc thỏa mãn nở nụ cười.

Thư Dư trong miệng ngậm viên đường, cảm giác càng thêm ngọt ngào.

Người một nhà lại ngồi vây quanh ở bên nhau nói chuyện trong chốc lát, mắt thấy thời điểm không còn sớm, người Trương gia còn phải ăn cơm chiều.

Thư Dư các cũng không tiện tiếp tục ở chỗ này quấy rầy nhà người ta, càng không thể ở lại ăn cơm.

Cho nên nàng bất động thanh sắc kéo kéo tay áo lão thái thái, người sau cùng nàng đã rất có ăn ý, lập tức liền đứng lên nói, “Nhìn ta này, đều cao hứng quên mất canh giờ. Ta nghe nói cháu mới vừa tan tầm có phải không, còn chưa được ăn cơm đúng không, đi đi đi, cùng ta về nhà đi, trong nhà đã làm xong cơm chiều, có nói cái gì thì chúng ta ăn xong rồi lại chậm rãi nói, dù sao chúng ta cũng ở nơi này, cách nhau cũng không xa.”

Thư Dư gật gật đầu, “Được.”

Lão thái thái lại nói với người Trương gia, “Hôm nay thật là ít nhiều gì cũng nhờ các ngươi, nếu như không có các ngươi, ta còn chưa tìm được Nhị nha đầu đâu. Lời cảm kích thì không nói nhiều, chờ dàn xếp cho A Dư xong xuôi, chúng ta lại tới cửa nói lời cảm tạ.”

Trương thím liên tục xua tay, “Thím ngài thật là quá khách khí, cho dù không có chúng ta, các ngươi ở lại Chính Đạo thôn này thì sớm muộn gì cũng sẽ cùng Thư Dư cô nương đoàn tụ. Nói gì cảm tạ với không cảm tạ, chúng ta còn phải cảm ơn ngài cho khư sẹo cao đấy.”

Thư Dư kinh ngạc nhìn về phía lão thái thái, “Bà nội, bà cho Trương cô nương khư sẹo cao à?”

“Đúng vậy, cho, ta nghe nói lúc trước cháu cũng có tính toán này, vừa lúc trong tay chúng ta có. Cháu nói xem đây có phải duyên phận hay không chứ?”

Lão thái thái rất cao hứng, lại cùng Trương gia nói mấy câu, lúc này mới cáo từ rời đi.

Chờ đến khi ra cửa, lão thái thái mới nhỏ giọng nói với Thư Dư, “Chúng ta thuê phòng ở ngay bên kia, cháu xem, là chỗ kia kìa. Vẫn để lại phòng cho cháu đấy, buổi tối ngủ ở trong nhà đi. Bên này vừa đến ban đêm liền lạnh đến không chịu được, không có chăn bông là không qua nổi đâu.”

Thư Dư gật gật đầu, lưu đày mà, chăn bên này chẳng những mỏng, hơn nữa bên trong bỏ thêm vào đều là chút cây cỏ, thậm chí còn có rơm rạ phơi khô, tính giữ ấm không phải bàn cãi.

Có ổ chăn ấm áp thoải mái ngủ, Thư Dư tự nhiên vui lòng.

“Được, cháu cùng bà về nhà.” Nàng ôm tay lão thái thái, tâm tình cực tốt, nhưng mà lúc đi đến cửa Thư gia vẫn dừng lại, “Bà nội, mọi người đi về trước đi, ta phải cùng Hầu thị các nàng nói một tiếng, miễn cho các nàng chờ ta.”

“Dứt khoát bảo mẹ con các nàng cũng cùng nhau lại đây ăn đi.” Lão thái thái nói.