TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 598: Để Triệu Tích Đi Xem

Tiểu bằng hữu Hứa Chấn Sinh rất là trầm mặc ít lời, gần như là không mở miệng nói chuyện, hắn tuổi tác không lớn, làm việc lại rất nhanh nhẹn.

Chỉ là khi nhìn thấy kẹo vẫn là ngây ngẩn cả người, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía nàng.

Thư Dư trực tiếp nhét vào trong túi hắn, nói, “Cho ngươi ngọt miệng.”

Hứa Chấn Sinh nhịn không được nhìn về phía cha mẹ, Lâm thị thấy nhi tử tuy rằng không nói lời nào nhưng lại nhịn không được nuốt nước miếng, rốt cuộc không bảo hắn trả về.

Nhi tử tuổi còn nhỏ đã cùng bọn họ đến nơi đây chịu khổ, đừng nói kẹo, cho dù là thức ăn hơi tốt một chút đều không được ăn.

Nàng sờ sờ đầu Hứa Chấn Sinh, nói, “Một phen hảo ý của Thư cô nương, con nhận đi.”

Nhưng mà nàng cũng có chút tò mò, kẹo này từ đâu tới đây? Rõ ràng hai ngày trước, cô nương này tới này Chính Đạo thôn vẫn là nghèo rớt mồng tơi.

Thư Dư cũng không gạt, vừa làm việc vừa đem sự tình chính mình nhận thân kể ra.

Nàng đoán là cho dù nàng không nói, Trương gia hẳn là cũng sẽ đem việc này truyền ra ngoài.

Lâm thị nghe được đều ngây ngẩn cả người, “Trách không được ta thấy ngươi cùng những người Thư gia khác đều không thân mấy, ta đây về sau kêu ngươi Lộ cô nương nhé?”

“Ân.”

Khả năng bởi vì hai viên kẹo kia, Lâm thị luôn luôn yên lặng làm việc, khó được cùng nàng nhiều lời nói mấy câu.

Thư Dư trước tiên cho một châm dự phòng, cho nên khi tới buổi trưa, Triệu Tích lại đây đưa cơm cho nàng, Hứa gia cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chỉ có những người khác đều kinh ngạc nhìn về phía nàng bên này.

Thư Dư cầm hộp đồ ăn nóng hổi, đi theo Triệu Tích đến góc không người ăn cơm.

Đất hoang cách chỗ họ ở có chút xa, lão thái thái cùng hai đứa nhỏ không tiện lại đây.

Cho dù là Triệu Tích, hắn cũng là đánh xe la tới, như vậy tốc độ nhanh hơn, đồ ăn cũng vẫn còn nóng.

Xe la dừng khá xa, người bên này cũng không nhìn thấy, rốt cuộc đưa cơm thì cũng thôi, tới đưa cơm cũng không chỉ có một mình hắn. Nhưng đánh xe la lại đây đưa cơm, vậy quá nổi bật, dễ dàng trở thành tâm điểm.

Thư Dư vừa ăn, vừa cùng Triệu Tích nói sự tình Thư gia ngày hôm qua phát sinh, đặc biệt là tình huống của Nhị cô nương.

Triệu Tích nghe được như suy tư gì, “Ý của cô là, Nhị cô nương không phải khó thở công tâm.”

“Huynh là đại phu mà.” Thư Dư cười tủm tỉm nhìn hắn.

Triệu Tích, “……”

Hắn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ, “Được, lát nữa ta trở về, sẽ lẻn vào Thư gia nhìn xem nàng ra vậy.”

Thư Dư xoa xoa thái dương, “Huynh đừng nói đáng khinh như vậy được không?”

Triệu Tích rất là vô tội, hắn có nói sai đâu, xác thật là phải vụng trộm lẻn vào Thư gia, bắt mạch cho Nhị cô nương kia mà, còn phải thừa dịp nàng ta hôn mê nữa.

Nhưng mà tưởng tượng như vậy, hình như thật sự có loại cảm giác như đạo tặc hái hoa vậy.

Thư Dư dặn dò hắn, “Huynh cẩn thận chút đấy, đừng bị người thấy, vạn nhất bắt huynh phụ trách với Nhị cô nương, vậy thì không xong.”

Triệu Tích liếc xéo nàng một cái, “Cô xem thường ta đúng không? Tuy ta thân thủ so ra kém A Duẫn, nhưng công phu mèo ba chân thì không phải công phu sao? Trèo tường mà thôi, cũng không phải việc khó khăn gì.”

Nhìn Thư Dư đã ăn xong rồi, Triệu Tích đứng lên, “Được rồi, ta đây liền đi về trước. Yên tâm, buổi chiều sẽ làm xong chuyện này, buổi tối cô trở về sẽ có tin tức cho cô.”

Thư Dư đem hộp đồ ăn đặt vào, “Đa tạ.”

“Cô còn rất khách khí đấy.” Triệu Tích ‘ sách ’ một tiếng, cầm hộp đồ ăn rời đi.

Thư Dư lại tại chỗ nghỉ ngơi một lát, lúc này mới quay trở lại tiếp tục làm việc.

Buổi chiều nàng lại nhằm vào sự tình vây săn, hỏi Hứa Đại Lực mấy vấn đề.

Chờ buổi tối khi trở về bàn giao công cụ, nàng liền tìm quan sai, nói với hắn muốn đổi việc.