TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 653: Tính Toán Của Thư Phong

Nhi tử của Thư gia, đặc biệt là loại đại phòng con vợ cả như Thư Phong, tương lai sẽ kế thừa toàn bộ Thư gia, cho nên Thư gia đối với hắn giáo dục sẽ không trì hoãn.

Cho dù hắn tư chất bình thương, nhưng nên học vẫn là phải học.

Trong đó đã bao gồm cưỡi ngựa bắn cung, cho nên Thư Phong bắn tên cũng khá tốt, đi săn cũng thế, đều không xem như tay mơ.

“Ta muốn vào núi nhìn xem, quen thuộc địa hình bên này, nếu mà có thể thì ngày mai đi quan sai bên kia nói một tiếng, vào núi vây săn. Nếu như vận khí tốt, đánh được con mồi lớn, còn có thể cho trong nhà được chậu thịt để ăn, nếu không mỗi ngày ăn cỏ ăn trấu, thân thể cũng chịu không nổi.”

Thư Quyền nghĩ đến Hầu thị tồn được những lương thực đó, nghe Tiết di nương nói, những thứ như khoai lang khô rau khô này, đều là thôn trang bên kia căn cứ lượng lao động mỗi người mà phát.

Nhưng thịt khô từ trong túi đồ ăn kia, lại là Lộ gia cho. Thịt thỏ thịt gà, đều là cái tiểu đề tử kia vào núi đi săn được.

Nàng có thể vào núi đánh được nhiều con mồi như vậy, bọn họ tự nhiên cũng không cần phải nói.

Thư Quyền nghĩ vậy, gật gật đầu, “Ta đây cùng ngươi đi, ta nghe nói đi săn xong sớm còn có thể trở về nghỉ ngơi.”

“Được, vậy đi thôi.”

Hai người Thư Phong Thư Quyền thân thể tốt, lại là người luyện võ, tuy rằng một đường bị lưu đày ở đây, nhưng sau khi về nhà ăn uống xong, lại ngủ một giấc, sức lực đã dần dần trở lại.

Thừa dịp canh giờ hôm nay còn sớm, bọn họ đi trước quen thuộc tình huống trong núi.

Hai huynh đệ nói xong thì hướng đến trong núi, hai người tạm thời đều ở bên ngoài đi lại.

Chỉ là xoay qua xoay lại không bao lâu, liền đụng phải một đám người.

Đám người kia liếc bọn họ một cái, cũng không quan tâm, trong tay cầm công cụ tiếp tục ở phía trước tìm kiếm.

Đáng tiếc, trong tay bọn họ trống không, con mồi gì cũng không có.

Có người rốt cuộc nhịn không được mắng một tiếng, “Mã Lộc hỗn đản kia, đừng để ta tìm được cơ hội, ta cho hắn đẹp mặt. Còn có cái kia, nam nhân kia, ta sớm muộn gì phải trả lại thù hôm nay.”

“Được rồi, so với người nhìn chằm chằm Mã Lộc, còn không bằng nhìn chằm chằm Thư Dư cùng Phương Hỉ Nguyệt, kia đứa đàn bà kia dễ thu thập hơn so với Mã Lộc nhiều.”

Vừa nghe đến tên Thư Dư, hai huynh đệ Thư gia bước chân đột nhiên khựng lại, kinh ngạc xoay người.

Mấy người kia còn đang nói, “Hai con đàn bà kia đúng là thiếu thu thập, ta thấy phải tìm một cơ hội đem các nàng trói lại đi.”

Mấy người này, đúng là thành viên đội năm lúc trước bị Mạnh Duẫn Tranh đánh cho một trận.

Bọn họ lúc trước thân mình đau nhức, cũng may còn có thể miễn cưỡng chống đỡ xuống núi. Bằng không ngã xuống trong núi, cho dù là bên ngoài cũng rất nguy hiểm.

Xuống núi nghỉ ngơi đã lâu, cảm giác thân mình tốt lên một chút, mới dậy tiếp tục đi săn.

Nhưng tay chân bọn họ hiện tại vẫn là không thể nào linh hoạt, cho nên không dám vào núi sâu đánh mồi to, chỉ có thể ở bên ngoài nhìn xem có gà rừng thỏ hoang hay không, tóm lại phải hoàn thành nhiệm vụ hôm nay mới được.

Nhưng bọn họ đến bây giờ còn chưa có thu hoạch gì, trong lòng có thể không nôn nóng sao?

Mấy người lại hùng hùng hổ hổ vài câu, sau đó phát hiện…… hai người mới vừa rồi đụng tới đang đi tới chỗ bọn họ.

Dẫn đầu đội năm nheo mắt lại, “Các ngươi có việc?”

“Ta vừa rồi nghe các ngươi nói chuyện, hình như cùng Thư Vũ có thù oán?”

“Vậy thì thế nào?”

“Vừa lúc, ta cũng cùng nàng có thù oán, không bằng nhận thức lẫn nhau một chút?”

Mấy người đội năm nhìn nhau một cái, đột nhiên cười nói, “Không nghĩ tới con đàn bà kia gây thù chuốc oán rất nhiều a, nàng……”

Giọng nói còn chưa dứt, phía trước liền truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện.

Thanh âm của dẫn đầ đội năm đột nhiên im bặt, ngay sau đó ánh mắt sáng lên, “Là bọn Mã Lộc, bọn họ xuống núi, đi, chúng ta trốn đi đã, tùy thời mà động.”