Chẳng qua khi mọi người đứng dậy, Vương Trường Đông lại bỏ thêm một câu, “À, Lộ cô nương chờ một lát, ta còn có chút việc muốn hỏi ngươi.”
Thư Dư đang đi ra ngoài liền ngừng lại, xoay người về lại trước mặt hắn.
Người đội ba quay đầu lại nhìn nhìn, có chút không yên tâm, đặc biệt là Phương Hỉ Nguyệt.
Vẫn là Mã Lộc gọi bọn họ một tiếng, “Được rồi, đừng nhìn nữa, về nhà đi. Lộ cô nương sẽ không có việc gì, các ngươi không thấy sao, nàng nhận thức vị tiên sinh bên cạnh tuần phủ đại nhân sao? Sai gia phỏng chừng là muốn hỏi một chút việc này.”
Mọi người nghe vậy, lúc này mới nhanh hơn bước chân.
Vẫn luôn đi tới hành lang phía trước, mọi người đội ba mới hỉ khí dương dương bắt đầu kề vai sát cánh.
“Hắc, chúng ta cũng có xe la.”
“Về sau qua mỗi nửa tháng là có thể nghỉ một ngày, haha, ngươi nói chúng ta là cái vận cứt chó gì chứ?”
“Còn có một lượng bạc nè.”
“Ngày mai chúng ta hẳn là là có thể nhận được xe la nhỉ? Nếu không, sau khi nhận được chúng ta trực tiếp đi phủ thành dạo đi?”
Mấy người hưng phấn thảo luận, Phương Hỉ Nguyệt một bên cũng thật cao hứng.
Nàng nhéo bạc trong tay, xách theo có chút lương thực có hơi nặng, đầy mặt kích động.
Mã Lộc không biết chuyện gì mà đi đến bên người nàng, thấp giọng nói, “Phương cô nương, về sau Lộ cô nương liền ở thôn trang này làm việc, đội chín các ngươi liền dư lại một mình ngươi. Ngày khác ta nói một tiếng với sai gia, ngươi gia nhập đội ba chúng ta đi.”
Phương Hỉ Nguyệt ngơ ngẩn, không khỏi dừng lại bước chân nhìn về phía hắn, “Có, có thể sao?”
Nàng kỳ thật đã nghĩ tới, Thư Dư không đi săn, vậy một mình nàng khả năng cũng không thể vào núi. Cũng may hiện tại sai gia quản sự không phải Lan gia, Vương Trường Đông dễ nói chuyện, nàng xin một lần nữa trở về khai hoang hẳn là vấn đề không lớn.
Tuy rằng, nàng càng thích vào núi đi săn.
Ai ngờ Mã Lộc sẽ mời mình, nàng trong nháy mắt có chút hoảng hốt.
Những người đội ba khác đều ngừng lại, một đám ngẩng đầu nhìn nàng, trên mặt mang theo sung sướng cười, “Đúng vậy, Phương gia muội tử, chúng ta vào núi cũng đã vài ngày, hôm nay còn cùng nhau đánh đại trùng, ngươi đối với phẩm tính của chúng ta cũng có chút hiểu biết, cho nên ngươi yên tâm, chúng ta sẽ không giống những người đội năm đó bạc đãi ngươi khi dễ ngươi đâu.”
Phương Hỉ Nguyệt vội lắc đầu, “Ta không phải có ý này, ta chỉ sợ sẽ kéo chân sau các ngươi thôi.”
“Ngươi như thế nào sẽ kéo chân sau? Ngươi có bản lĩnh xem xét tung tích con mồi, so với chúng ta đều mạnh hơn, lợi hại như vậy, chúng ta ước gì có ngươi ở trong đội đấy.”
Những người khác cũng liên tục phụ họa, Phương Hỉ Nguyệt nhấp nhấp môi, “Vậy, ta đây trở về cùng cha mẹ ta thương lượng một chút.”
“Được.”
Mấy người cao hứng đồng ý, nhanh chóng đi đến sảnh ngoài.
Kết quả vừa lộ diện, liền nhìn thấy đội ngũ đi săn động tác nhất trí tiến lên, vây xung quanh bọn họ.
Người đội ba ‘ hoắc ’ một tiếng, theo bản năng lui về phía sau vài bước, đếm sơ sơ, cừ lắm, đội ngũ đi săn đều đã trở lại, tất cả đều chen chúc ở sảnh ngoài, ai cũng không về.
“Mã Lộc, đại trùng kia thật là các ngươi đánh? Tuần phủ đại nhân cùng các ngươi nói gì vậy, ta nghe nói mỗi người các ngươi đều có thưởng, được thưởng gì đó, mau cùng chúng ta nói xem.”
“Đúng vậy đúng vậy, nói nhanh lên.”
Mã Lộc ho nhẹ một tiếng, “Kỳ thật cũng không có gì, thưởng cho chúng ta một chiếc xe la cùng một tháng hai ngày nghỉ.”
“Oa……” Mọi người kinh hô, biểu tình hâm mộ ghen tị quả thực không phải rõ ràng lắm đâu.
“Này cũng thật tốt quá, còn có xe la??”
“Một tháng hai ngày nghỉ đó, vậy cũng quá sung sướng.”
Có người chỉ vào Phương Hỉ Nguyệt bên cạnh, “Vậy nàng thì sao? Nàng cũng giống với các ngươi à?”