“Bà nội, nhìn cái gì đó?” Thư Dư dựa gần lão thái thái, ngẩng đầu theo.
Lão thái thái thu hồi ánh mắt, liếc xéo nàng một cái, “Không có gì, chỉ là đứng ở trong sân, tiêu thực chút.”
Thư Dư nhịn cười, “Vậy vừa rồi bà nghe được cái gì?”
“Ta đứng xa như vậy, có thể nghe được cái gì?” Lão thái thái tức giận điểm điểm đầu nàng, bà chính là cảm thấy hai người đơn độc ở một góc kia lâu quá, cho nên mới cố ý ra tiếng nhắc nhở.
Nếu như ngày thường trong nhà không có ai thì cũng thôi, hôm nay Hầu thị cùng lục cô nương đang ở nơi này, đương nhiên phải chú ý chút ảnh hưởng chứ.
Thư Dư ôm tay lão thái thái, “Chúng ta nói chính là chính sự mà.”
Nói chính sự cần phải chạy đến trong góc nói à? Lão thái thái nhìn trái nhìn phải, không thấy ai, liền đè thấp thanh âm tiến đến bên tai Thư Dư, nhỏ giọng hỏi, “A Dư à, cháu cùng Mạnh công tử, hai người bọn cháu……”
“Bà nội, cháu hiện tại vẫn là phạm nhân lưu đày, chờ về sau không phải, lại nói tiếp.”
Lão thái thái mở to hai mắt nhìn, cho nên, cho nên hai người bọn họ thật sự có ý ở phương diện kia?
Thanh âm của bà tức khắc càng thấp, “Kỳ thật bà đối với Mạnh công tử vẫn là rất xem trọng, cháu xem mà xem, người này lớn lên anh tuấn, có học thức, còn có công phu, nhân phẩm cũng không tồi. Cháu trên đường lưu đày có thể bình bình an an, cũng ít nhiều gì nhờ hắn ở phía sau chiếu ứng, hắn làm vậy đúng là không có chỗ chê.”
Lão thái thái trước kia đã rất thích Mạnh Duẫn Tranh rồi, vào lúc Thư Dư còn chưa lưu đày, đã nghĩ công tử tốt như vậy là cháu rể của bà thì tốt rồi.
Nhưng khi đó Mạnh Duẫn Tranh là người câm, ở trong mắt nông gia lão thái thái các bà, dù có học vấn lớn lên anh tuấn như nào đi chăng nữa, không thể nói chuyện cũng là một cái khuyết điểm rất lớn, nếu mà cùng A Dư ở bên nhau, đó là ủy khuất A Dư.
Sau đó Thư Dư bị lưu đày, Mạnh Duẫn Tranh không phải người câm, lão thái thái liền càng không dám suy nghĩ.
Hiện giờ nghe hai người có ý tứ kia, bà ngược lại bắt đầu lo lắng, “Nhưng mà A Dư à, cháu nói xem chúng ta nhận thức lâu như vậy, lai lịch của Mạnh công tử chúng ta còn không biết, này có phải ……”
Vừa thấy Mạnh Duẫn Tranh, liền biết đó là công tử nhà giàu có giáo dưỡng tốt. Nhà bọn họ thân phận như vậy, cho dù Mạnh công tử không ngại, vậy người nhà của hắn thì sao? Cũng không ngại sao?
Vạn nhất để ý, đối xử với A Dư không tốt thì làm sao bây giờ?
Lão thái thái sầu nha, cảm giác ngày mai đều phải ăn không ngon.
Thư Dư thấy bà nhăn mặt, thở ngắn than dài, vội ôm bả vai bà nói, “Bà nội, bà yên tâm đi, mặc kệ hắn có lai lịch gì, cháu gái bà đều sẽ tự bảo hộ mình. Bà ngẫm lại xem, cháu cũng không phải người sẽ để cho chính mình chịu thiệt thòi đúng không? Đại tỷ bị ủy khuất cháu khiến cho nàng hòa li, chẳng lẽ ta thì không sao? Nếu bà thật sự không yên tâm, hôm nào cháu tìm hắn hỏi rõ ràng một chút xem hắn rốt cuộc có thân phận gì, trong nhà có mấy người, cha mẹ có dễ ở chung không, còn có huynh đệ tỷ muội gì không, có bao nhiêu gia sản……”
Lão thái thái bịt miệng nàng một phen, “Được rồi, xem cháu kia, càng nói càng không đàng hoàng. Thôi, việc này còn sớm mà, chờ cháu rời khỏi Chính Đạo thôn này rồi nói sau.”
Thư Dư cười cười, lúc này mới đỡ lão thái thái vào phòng.
Tối hôm đó Thư Dư là ngủ cùng với lão thái thái và Tam Nha, sáng sớm hôm sau, lúc ba người dậy, Hầu thị cùng lục cô nương đã thức dậy, đang ở phòng bếp hỗ trợ nấu nước.
Nhìn thấy các nàng lại đây, Hầu thị vội nói, “A Dư, ta thấy ca ca ngươi cùng bằng hữu của hắn sáng sớm đã rời nhà.”
Hầu thị đã dưỡng thành đồng hồ sinh học, không đến giờ Mẹo đã dậy rồi, mới ra cửa phòng, liền thấy hai người Mạnh Duẫn Tranh chuẩn bị ra cửa.