Cái câu nói đi một vòng này, vẫn là từ Thư Dư bên này học được.
Thư Dư mí mắt nhảy nhảy, nhìn cái xe bé con con sau một lúc lâu nói không ra lời.
“Bọn muội chơi đi, ta đây không xem náo nhiệt.” Nàng thấy lão thái thái vào phòng bếp, lập tức qua theo, “Bà nội, sạp của nương cháu ở chỗ nào, cháu muốn tới xem sinh ý thế nào.”
Lão thái thái đặt một cái bao tải ở trên mặt đất, trong túi này đều là nấm rau dại nàng ở Chính Đạo thôn hái được, đặt ở trong nhà phơi khô, dù sao chân núi Chính Đạo thôn có rất nhiều, những cái này ăn không hết, liền dứt khoát mang đến huyện thành cho những người khác nếm thử vị.
Trừ cái này ra, còn có mấy con gà rừng thỏ hoang Thư Dư vào núi đánh được, số lượng không ít, các nàng cũng không có khả năng mỗi ngày ăn cái này, thỉnh thoảng cũng phải đổi thành cá hoặc là thịt heo món ăn mặn linh tinh gì khác.
Cho nên gà rừng thỏ hoang cũng thừa, còn sống thì nuôi, chết rồi thì trực tiếp hong gió hoặc là làm thành thịt muối, cũng mang về đây.
Nghe được Thư Dư muốn đi xem Nguyễn thị cùng Đại Nha, bà lập tức vỗ vỗ tay, nói, “Bà đưa cháu qua.”
“Không cần, bà nội, bà ở nhà nghỉ một lát đi, bà nói vị trí cho cháu, cháu tự qua là được, thuận tiện đi dạo ở gần đây, với cả cháu cũng đã lâu không dạo phố rồi.”
Lão thái thái vừa nghe lời này lập tức liền đau lòng, biết nàng muốn một mình mình chậm rãi đi chậm rãi xem, lập tức liền đồng ý, “Được, vậy cháu tự đi qua đi, để ý chút.”
Nói xong bà chỉ vị trí của Nguyễn thị cùng Đại Nha cho nàng.
Thư Dư trước tiên giúp đỡ bà lấy hết đồ trong bao tải ra, lúc này mới rửa sạch tay, chào hỏi cùng Đại Hổ và Tam Nha đang chơi đùa trong viện, liền đi ra cửa.
Lúc này Tam Nha cùng Đại Hổ đã đổi lại vị trí, một người đẩy một người ngồi, chơi đến là hăng say.
Vốn định đi theo nhưng lại bị Thư Dư ngăn cản, liền tiếp tục tự mình chơi.
Thư Dư ra cửa, liền dựa theo lời lão thái thái nói đi về phía bên phải ngõ nhỏ, ngõ nhỏ này không dài, sau khi rời khỏi đây chính là đường to.
Chỗ của Nguyễn thị cùng Đại Nha còn phải đi qua hai con phố, bên kia tương đối náo nhiệt hơn.
Thư Dư đi đường chậm rì rì, quét hết một vòng hoàn cảnh xung quanh.
Sau khi đi qua một con phố, lại đột nhiên nhìn thấy phía trước có một hình bóng quen thuộc.
Kia không phải…… Đại Nha sao?
Nàng dừng một chút, chạy nhanh lên vài bước, đuổi theo.
Trong tay Đại Nha cầm thứ gì đó, đi cũng không nhanh, Thư Dư cũng gần đuổi kịp.
Kết quả bước chân nàng ấy lại đột nhiên trở nên dồn dập, bộ dáng có chút hoang mang rối loạn, lập tức rẽ vào một khúc quẹo.
Thư Dư ngẩn ra, chạy nhanh hơn, tiến đến đuổi theo.
Lúc đi đến khúc quẹo, trước mặt đột nhiên có một luồn gió đánh thẳng vào mặt.
Thư Dư phản ứng cực nhanh, đột nhiên lui về phía sau một bước, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy trong tay Đại Nha cầm một cây gậy, hung ác hướng tới chính mình múa may lại đây.
Thư Dư, “Tỷ, là ta.”
Đại Nha ngẩn ngơ, thần sắc hoảng loạn thoáng chốc cứng đờ, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy là Thư Dư, biểu tình buông lỏng, gậy gộc trong tay lập tức rơi xuống đất.
“Sao lại là muội?” Đại Nha thở ra một hơi thật dài, vội vàng tiến lên lôi kéo nàng xem, “Ta vừa rồi không đánh trúng muội chứ? Muội có việc gì không, có bị thương không?”
“Không có, muội vẫn tốt.”
Đại Nha lôi kéo tay nàng, “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, ta còn tưởng có kẻ cắp đi theo ta, nhất thời tình thế cấp bách, cũng chưa kịp thấy rõ ràng là ai. Đúng rồi, A Dư sao muội lại ở chỗ này? Muội không phải là ở Chính Đạo thôn sao?”