TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 672: Lộ Đại Lừa Dối Lên Sàn

Thư Dư nhéo nhéo tay Đại Nha, đi phía trước đi một bước.

Đại Nha cả kinh, “A Dư!”

“Không có việc gì, ta nói với hắn nói mấy câu.” Thư Dư buông tay nàng ra, hướng tới Hà lão đại đi qua.

Hà lão đại nheo mắt lại, “Ngươi là ai?”

“À, ta là Lộ gia Nhị cô nương, về chuyện nhà ta phải cho phí bảo hộ, ta đã nghe tỷ của ta nói qua. Hà lão đại yên tâm, phí bảo hộ này, chúng ta nhất định sẽ cho, chúng ta làm chút buôn bán nhỏ ấy mà, muốn chính là bình bình an an, cho nên nên cho, chúng ta nhất định phải cho.”

Thư Dư cười đến thập phần ôn hòa, lời trong lời ngoài phá lệ thiện giải nhân ý, “Nhưng mà Hà lão đại cho chúng ta thời gian hai ngày, lúc này mới qua một ngày, tiền chúng ta còn chưa gom đủ, xác thật không lấy ra được. Bằng không, Hà lão đại ngày mai lại đến, chúng ta nhất định đem phí bảo hộ hai tay dâng lên, đến lúc đó còn hy vọng Hà lão đại…… Hít……”

Thư Dư đã cách hắn một bước, lời cũng nói gần xong, lại ở một khắc cuối cùng đột nhiên mở to hai mắt, đột nhiên hít ngược một hơi khí lạnh, nháy mắt cọ cọ cọ lui về phía sau vài bước, một lần nữa trở lại bên người Đại Nha.

Vốn đang bởi vì nàng ôn tồn lại thức thời nên rất thực vừa lòng, Hà lão đại bị nàng bộ dáng khiếp sợ, tức khắc cả giận nói, “Ngươi làm sao?”

“Ta, ngươi, Hà lão đại, ngươi trên vai có…… Thứ dơ bẩn.” Thư Dư nuốt nuốt nước miếng, tầm mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vị trí bả vai hắn, đôi mắt thẳng lăng lăng.

Hà lão đại bỗng nhiên bị ánh mắt này của nàng làm cho kinh sợ, hắn quay đầu nhìn vai trái vai phải của mình, cái gì cũng đều không có.

Hắn quay đầu, “Ngươi chơi cái trò gì vậy, trên vai ta nào có cái gì?”

“Thật sự có mà.”

Hà lão đại nhíu mày, để hai tiểu đệ bên người nhìn xem cho mình.

Hai cái tiểu đệ lắc đầu, “Không có, lão đại, nữ nhân này đang chơi ngươi.”

Thư Dư lập tức nâng lên tay, “Ta không có chơi ngươi, Hà lão đại, ta nói chính là thật sự, ta nói thứ dơ bẩn, nó, nó không phải cái loại bình thường, ngươi hiểu không?”

Hà lão đại ngay từ đầu còn không có phản ứng kịp, ngay sau đó sắc mặt nháy mắt thay đổi, hắn âm khí nặng nề trừng mắt Thư Dư, “Ngươi còn dám nói hươu nói vượn, ta xé miệng ngươi.”

“Hà lão đại, ta không lừa ngươi a. Ta trước kia đi theo bên người một vị đạo cô học chút bản lĩnh, tuy chỉ là chút da lông, nhưng, nhưng ta thật sự có thể nhìn thấy một ít thứ dơ bẩn người khác không nhìn thấy đó, tỷ như cái thứ hiện tại đang nằm bò trên vai ngươi kia kìa.”

Thư Dư ngữ khí sâu kín, thậm chí vì làm hắn tin tưởng, vào lúc Đại Nha hỏi nàng, nàng cũng khẳng định gật đầu.

Lúc này ngay cả Đại Nha đều sợ tới mức mồ hôi lạnh toát ra, gắt gao túm tay Thư Dư.

Nàng đều như thế, thân là đương sự Hà lão đại quả thực sắp bị ánh mắt ngữ khí của Thư Dư xem đến sởn tóc gáy.

Cố tình Thư Dư còn chưa xong, “Hà lão đại, ta hỏi ngươi, ngươi gần đây có phải thân thể rất không thoải mái hay không, cảm giác trên vai rất nặng, vừa đau vừa nhức, như là đang cõng thứ gì đó vậy? Ban đêm ngủ cũng không an ổn, thường xuyên gặp ác mộng, còn ra mồ hôi, móng tay không thể hiểu được biến thành màu đen, rõ ràng thời tiết không phải lúc lạnh nhưng môi cũng sẽ phát tím?”

Thư Dư càng nói càng nhiều, Hà lão đại sắc mặt càng ngày càng khó coi, hắn thậm chí cảm thấy bả vai càng ngày càng nặng, giống như thật sự có người ghé vào trên đó vậy.

Thư Dư, “Còn có, lúc ngươi ngủ, bên tai luôn ong ong ong, giống như là có người đang nói chuyện ở bên tai ngươi. Gần đây còn đặc biệt xui xẻo, dễ dẫm phải cứt chó, lúc đi đường người khác đều không có việc gì, chỉ có mình ngươi bị đụng vào làm rách quần áo hoặc là tay chân đúng không?”