Nguyễn thị múc cho nàng một chén canh, đưa tới trước mặt nàng, trả lời, “Cha con ra khỏi thành rồi, phải tối mới trở về.”
“Ra khỏi thành? Cha ra khỏi thành làm gì?” Thư Dư tò mò hỏi.
Nguyễn thị cười giải thích, “Cha con ấy, trước đó không lâu nhận thức một vị bằng hữu, hắn là nhìn thấy xe trẻ con cha con làm cho người ta, cảm thấy rất hứng thú, liền tìm tới cửa tới. Cha con cùng hắn nhất kiến như cố, người nọ việc mộc đặc biệt tốt, cũng là thợ mộc, làm cái gì cũng thập phần tinh xảo, cha con đi theo hắn học được không ít, ngắn ngủn mấy ngày này tay nghề đã tiến rất xa.”
Thư Dư thấy hứng thú, nhướng mày, “Lợi hại như vậy sao?”
“Chứ sao nữa.” Nguyễn thị nói, “Người nọ họ Diêu, hai người thường xuyên làm việc cùng nhau, hắn còn giới thiệu khách nhân cho cha con ấy. Sáng hôm nay cha con đến nhà hắn rồi, sau khi ta ra quán trở về, để cho Đại Nha đến nhà Diêu thợ mộc tìm cha con về, kết quả người nhà Diêu thợ mộc nói, Diêu thợ mộc tiếp nhận công việc, phải đi ra một cái thôn trang ngoài thành làm đồ trang trí cho một gia đình giàu có, cho nên mang theo cha con cùng nhau qua đó rồi, khả năng đến buổi tối mới trở về.”
Thê tử của Diêu thợ mộc cũng không biết là hộ gia đình nào ngoài thành cả, dù sao có lẽ cũng sẽ bận hết một ngày.
Thư Dư uống một ngụm canh, gật gật đầu, “Hóa ra là như thế.”
Nguyễn thị nói, “Con cơm nước xong phải nghỉ ngơi một lát, đêm nay ở trong nhà đi, chờ cha con về sẽ gặp thôi.”
“Vâng.”
Cả nhà nhanh chóng dùng xong cơm trưa, Nguyễn thị liền giục Thư Dư đi nghỉ ngơi.
Chờ khi Thư Dư dậy đã nhìn thấy mấy người đều ở trong sân bận rộn sửa sang lại những món hàng khô mang từ Chính Đạo thôn tới.
Thấy Thư Dư ra khỏi phòng, Nguyễn thị lại lôi kéo nàng vào phòng mình, từ trong ngăn tủ lấy ra vài bộ quần áo mới tinh.
“Những quần áo này đều là mấy ngày nay nương cùng Đại Nha làm cho con đấy, hiện giờ thời tiết càng ngày càng lạnh, bên này mùa đông tuy rằng ấm hơn so với Giang Viễn huyện, nhưng lại thường xuyên có mưa, vừa mưa xuống liền lạnh buốt. Nương làm cho con mấy bộ giữ nhiệt, con thử xem xem.”
Thư Dư liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nguyễn thị bày biện ở trên giường năm sáu bộ quần áo, có áo đơn có áo khoác có đồ giữ nhiệt cũng có váy dài, xem ra nương cùng tỷ tỷ nàng mỗi ngày thu quán trở về, một chút cũng không chịu nhàn rỗi.
Nàng lôi kéo Nguyễn thị ngồi xuống một bên, “Nương, về sau nướng đừng mệt mỏi như vậy nữa, mỗi ngày ra quán đã vất vả thế rồi, trở về còn phải chuẩn bị nguyên liệu ngày hôm sau dùng đến, làm gì còn sức làm nhiều quần áo như vậy? Nương không cần ngủ à? Với cả, con ở Chính Đạo thôn còn phải làm việc, quần áo đẹp vừa mặc đã rách.”
“Bà nội con đều nói với nương ròi, về sau con chính là quản sự thôn trang, không cần làm việc ở đất hoang giống như trước phải mặc quần áo màu sắc giống nhau nữa. Nương làm những cái này, đều là cho con mặc.”
Hơn nữa, làm quần áo nàng đã rất quen thuộc, nhắm mắt lại đều có thể cắt chuẩn kích cỡ, một chút cũng không mệt.
Thư Dư không lay chuyển được nàng, chỉ có thể nghe lời đi sang một bên thử quần áo.
Nguyễn thị cùng Đại Nha làm quần áo đều rất thích hợp, Thư Dư không cần mặc đã biết rất vừa người rồi.
Nguyễn thị khá vừa lòng, lôi kéo nàng ra cửa cho lão thái thái các nàng xem, Thư Dư nhận được một đợt rắm cầu vồng khen ngợi mới rốt cuộc cởi được quần áo ra.
Sau đó Thư Dư liền đi cùng Đại Nha ra cửa dạo phố, thuận tiện mang theo Tam Nha và Đại Hổ, nhìn xem có cái gì cần đặt mua không.
Lúc trở về đã hơi muộn.
Nhưng mà, Lộ Nhị Bách còn chưa trở về, Thư Dư liền có chút lo lắng.
Nàng đang nghĩ xem có cần đi ra ngoài tìm xem hay không, viện môn đã bị đẩy ra.