Kỳ thật trong lòng Thư Phong cũng có chút trách tội nhị gia, khi nói chuyện liền không khỏi mang theo chút ngữ khí, “Nhị thúc, hôm qua ngươi không nên đánh Hầu di nương, có cái gì cần nói, từ từ nói mới đúng.”
Đại phu nhân ở một bên phụ họa, “Đúng vậy, nhị đệ, ngươi nếu mà cùng Hầu di nương nói chuyện tử tế, chúng ta cũng không đến mức luống cuống như vậy, cái gì cũng không biết. Nói không chừng, Hầu di nương thật sự cùng tuần phủ đại nhân có quan hệ tốt, còn có thể cho chúng ta mưu chút phúc lợi.”
Nhị gia duỗi tay chỉ vào chính mình, “Các ngươi còn trách ta? Lúc ta đánh nàng các ngươi đều ở một bên, các ngươi ngăn cản ta sao? Hiện tại tìm không thấy người, lại đem trách nhiệm đều đẩy tới trên đầu ta đúng không?”
Thư Phong nhíu nhíu mày, “Nhị thúc, chúng ta không có ý đó.”
“Ta cũng không ngốc, ta nghe ra được các ngươi có ý tứ gì!!” Hắn lửa giận tăng vọt, đột nhiên đứng dậy, phất tay áo bỏ đi.
Nhị phu nhân nhíu mày nhìn thoáng qua Thư Phong cùng đại phu nhân, vội vàng đuổi theo, “Nhị gia, ngài đừng nóng giận……”
Hiện trường nhất thời không ai nói chuyện, Thư Phong xua xua tay, “Thôi, đều tan đi.”
Thương thảo không ra nguyên cớ gì, người Thư gia chỉ có thể buông việc này xuống trước, dù sao Hầu thị sớm muộn gì cũng đều phải xuất hiện, nàng cũng không thể trốn bọn họ cả đời.
Thư Phong hôm nay cũng mệt mỏi đến quá sức, nhưng buổi tối lại còn phải làm việc nữa.
Hắn không muốn ở yên trong nhà, dứt khoát ra cửa đi nhặt củi, việc này không tốn sức lực mấy.
Một bên Liễu di nương lập tức đứng dậy nói, “Đại thiếu gia, ngươi vừa tới, không biết nơi nào nhiều củi, ngày đầu tiên ta mang ngươi đi đi.”
Thư Phong hồ nghi liếc nàng một cái, nhưng chưa nói cái gì, gật gật đầu liền đi theo phía sau nàng ra cửa.
Khoảng cách Thư gia có chút xa, Thư Phong mới hỏi nói, “Liễu di nương, ngươi có phải có cái gì muốn cùng ta nói hay không?”
Liễu di nương nuốt nuốt nước miếng, nhìn xung quanh, nhanh chóng đè thấp thanh âm nói, “Đại thiếu gia, Nhị cô nương, Nhị cô nương không phải khó thở công tâm hậm hực thành tật qua đời, nàng là bị người độc hại.”
Thư Phong hai tròng mắt nhíu lại, “Là Hầu thị hay là Lộ Thư Dư?”
Liễu di nương lắc đầu, “Đều không phải, là, là nhị phu nhân. Ta tận mắt nhìn thấy nhị phu nhân hái được cỏ độc, trộn lẫn vào trong thức ăn của Nhị cô nương, sau khi Nhị cô nương ăn xong, không bao lâu liền hộc máu. Sau lại cũng là nhị phu nhân nói đi thỉnh lang trung lang băm ở Chính Đạo thôn về, cái ngày Nhị cô nương qua đời, cũng là nhị phu nhân làm thức ăn.”
Thư Phong trầm mặc xuống, hắn cũng không nghĩ tới, sau khi nữ quyến Thư gia có chung một địch nhân rồi thế mà còn có thể nội chiến đến mức bỏ mạng.
Hắn đối với Nhị cô nương không có tình cảm gì, nàng sống hay chết hắn cũng không quan tâm. Nhưng việc nàng bị nhị phu nhân làm hại xác thật làm hắn có chút để ý.
Thư Phong quay đầu nhìn thoáng qua Liễu di nương, “Ngươi vì sao lại nói cho ta?”
“Trừ ngươi ra, ta cũng không biết phải nói cho ai. Nhị gia là phu quân của nhị phu nhân, nàng làm hại Nhị cô nương là người đại phòng, nhị gia khẳng định sẽ không quản. Đại thiếu gia, hiện giờ đại lão gia đã không còn, người có thể làm chủ Thư gia chỉ có ngươi. Chuyện lớn như vậy, ta tự nhiên muốn nói cho ngươi. Hơn nữa ta lo lắng, nhị phu nhân hại Nhị cô nương chỉ là bắt đầu……”
Thư Phong giữa mày nhảy dựng, đột nhiên nghĩ đến mới vừa rồi chính mình trách cứ nhị thúc, sau khi làm người tức giận bỏ đi, nhị phu nhân kia trước khi đi liếc mắt một cái.
Hắn thần sắc lạnh xuống, tuy Thư gia hiện giờ không có gia sản gì, nhưng đại phòng nhị phòng, cũng chỉ có thể có một người làm chủ mà thôi.
Nhị thúc là trưởng bối, năng lực hữu hạn.
Nhưng mà nhị thẩm có phải nghĩ như vậy hay không thì cũng không biết.