Người Thư gia đã thảo luận qua, chờ Hầu thị trở về, liền cùng nàng hảo hảo tâm sự, trước hỏi rõ ràng quan hệ của nàng cùng tuần phủ đại nhân.
Nếu mà sử dụng được, vậy phải lung lạc được mẹ con các nàng cho tốt, tuyệt đối không thể tiện nghi cho Lộ Thư Dư.
Nhị gia nghĩ khá tốt, hắn cảm thấy qua hai ngày, có tức giận cỡ nào cũng nên tiêu.
Hắn dù sao cũng là phu quân của Hầu thị, chẳng lẽ bị trượng phu đánh một cái tát, nàng còn tưởng nháo rời nhà trốn đi về sau đều không trở lại chắc?
Năm đó nhị phu nhân vào lúc nàng trở dạ động tay động chân, chuyện lớn như vậy hắn dỗ dành vài câu, nàng không phải là cũng hết tức ngay sao?
Người Thư gia lãnh lương thực về nhà, sau khi ăn xong cơm chiều, Thư Phong liền cùng mọi người đề ra sự tình muốn đi vây săn.
Người Thư gia đều rất ủng hộ, bọn họ không thể tự mình vào núi đi săn, nhưng đi săn được đến chỗ tốt, tất cả bọn họ đều thấy. Trước kia Thư Dư đi săn, đó là mỗi ngày đều có thịt ăn, so với bọn hắn ăn cỏ ăn trấu thì mạnh hơn nhiều.
Không nói cái khác, bởi vì Mã Lộc cùng Thư Dư bọn họ đánh được đại trùng mà nhận được phần thưởng của tuần phủ đại nhân đã kích thích cực lớn cho nhưng nam tử thân cường thể tráng khác ở Chính Đạo thôn này.
Chỉ hai ngày nay, người tìm Vương Trường Đông muốn đổi việc, ít nhất đã có mười mấy người.
Thư Phong cùng Thư Quyền vốn còn muốn xem tình hình, lại chờ mấy ngày, nhưng trước mắt tình thế này, không chấp nhận được bọn họ lo lắng nhiều.
Sáng sớm ngày mai, bọn họ liền tính toán đi tìm quan sai thuyết minh tình huống.
Người Thư gia thương lượng xong, liền lòng mang hy vọng sớm nghỉ ngơi.
Nhưng mà bọn họ cũng không biết, ngày hôm sau sẽ có hai cái kinh hỉ cực lớn đang chờ bọn họ.
Thư Dư nghỉ ngơi cũng rất sớm, ngày tiếp theo trời mới vừa tờ mờ sáng, người cũng đã ra cửa.
Việc của nàng hiện tại chính là ở thôn trang đăng ký phát đồ vật cho người ta, cho nên thời gian đi, tất nhiên phải sớm hơn so với mấy phạm nhân kia.
Cũng may chuyện nàng cần làm cũng không nhiều, chỉ cần buổi sáng vội một trận, chạng vạng vội một trận thì tốt rồi, thời gian còn lại đều là của mình.
Nàng không muốn lão thái thái dậy quá sớm làm cơm sáng cho mình, như vậy quá mệt mỏi. Cho nên tối hôm qua đã nói với lão thái thái, nàng trước làm xong việc buổi sáng, chờ đến khi tất cả mọi người đi làm việc thì lại về nhà ăn cơm rồi ngủ nướng.
Buổi chiều cũng có thể sau khi ăn xong cơm trưa, lại chậm rì rì đi thôn trang làm việc.
Kỳ thật buổi chiều không đi cũng không có việc gì, chỉ là Thư Dư xem qua sổ sách của người phía trước ghi, xác thật quá rối loạn. Nếu nàng tiếp nhận việc này, vậy phải sửa sang lại tử tế một lần, lập một cái bảng biểu, về sau tra tìm cái gì cũng có thể thuận tiện hơn rất nhiều.
Lúc này sắc trời vẫn khá mờ mịt, trong thôn gần như không có ai, nhưng không ít nhà đều đã truyền đến động tĩnh, thỉnh thoảng còn có nóc nhà mấy hộ gia đình bay lên khói bếp, có lẽ là đang làm cơm sáng.
Thư Dư không bao lâu đã đến thôn trang, Vương Trường Đông vừa đánh ngáp vừa cười cùng nàng chào hỏi.
“Lộ cô nương, hai ngày này thế nào?”
Thư Dư cầm một bao điểm tâm ra, đặt lên đĩa, nói với mấy cái quan sai ở đây, “Khá tốt, nghỉ ngơi hai ngày, tinh thần đều đủ. Đây là ta mua ở huyện thành, không phải món ăn quý trọng gì. Nhưng mà mới sáng sớm, mọi người đều chưa ăn cơm, trước lấy khối điểm tâm lót bụng đi.”
Ở thôn trang thói quen ăn cơm sáng cũng tương tự như Thư Dư nghĩ, chờ sau khi qua đợt bận rộn này mới chuẩn bị ăn cơm, ăn quá sớm thực nhanh đói bụng.
Vương Trường Đông liền thích cô nương này khéo léo, hắn cũng không khách khí, trước cầm một cái ăn luôn.
“Ân, không tồi, ăn ngon.”
Những người khác lúc này mới động thủ, sau đó cảm tạ Thư Dư một hồi.
Thư Dư cười cười, đi vào phòng bên cạnh lấy giấy và bút mực ra.