Cuối cùng cũng đăng ký xong, Thư Dư rốt cuộc thở ra một hơi.
Nàng dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị về nhà ngủ một giấc. Kỳ thật ngoài đội khai hoang cùng đội đi săn ra, còn có người làm những việc khác nữa, tỷ như những người ở giáo nhạc sở vậy.
Chỉ là thời gian các nàng trở về không cố định, hôm qua không biết đi nơi nào biểu diễn, không trở về. Bởi vậy có bà tử chuyên môn mang theo các nàng, không cần đúng giờ tới thôn trang đăng ký báo danh.
Thư Dư đóng sổ xong khóa lại, liền cùng Vương Trường Đông chào hỏi, “Vương đại ca, ta đi về trước, nếu có chuyện gì cần ta hỗ trợ, cho người gọi ta một tiếng.”
“Được, ngươi về đi.” Vương Trường Đông lại ngáp một cái, hắn cũng dậy sớm quá, tính toán đi ngủ nướng.
Thư Dư rửa sạch tay rồi ra khỏi thôn trang.
Cùng ra cửa còn có Phương thẩm nữa, Phương thẩm thời gian hiện tại cũng dư dả rất nhiều, nàng mỗi ngày làm xong cơm sáng, trên cơ bản là không có việc gì, thu thập chén đũa bệ bếp sẽ có bà tử chuyên môn.
Nàng có thể về nhà chiếu cố Phương phụ, giặt quần áo thu thập trong nhà, ở giữa đại khái có một canh giờ thời gian là dành cho mình. Chờ tới giữa giờ Tỵ, lại về thôn trang chuẩn bị đồ ăn là được.
Nàng thậm chí còn cùng Thư Dư nói, “Chờ ta bên này ổn định, ta cũng bắt mấy con gà về nuôi, đến lúc đó có thể đẻ trứng, cũng tẩm bổ thật tốt cho Hỉ Nguyệt. Đúng rồi, gà nhà các ngươi là bắt ở đâu vậy?”
Trong nhà gà là lão thái thái nuôi nấng, lúc trước bà còn muốn nuôi cả heo, Thư Dư không đồng ý, sợ bà mệt nên chỉ có thể từ bỏ cái ý niệm này.
“Gà nhà chúng ta là ca ta đi huyện thành bắt về, lúc bắt là lớn tầm bốn tháng rồi, hiện tại vẫn không thể đẻ trứng. Phương thẩm nếu muốn mua có thể đẻ trứng ngay thì chờ lần tới Phương Hỉ Nguyệt có ngày nghỉ, ta mang nàng đi huyện thành nhìn xem.”
“Được, vậy cảm ơn ngươi.”
Hai người nói chuyện, lúc sắp về đến nhà thì tách ra.
Thư Dư vào cửa, ba người lão thái thái đã ăn xong, nàng chưa nói cụ thể khi nào trở về, lão thái thái liền đem đồ ăn phần nàng đặt ở trong nồi giữ ấm.
Thư Dư lột quả trứng gà ăn, dư lại tiếp tục giữ ấm.
“Bà nội, về sau bữa sáng cháu ăn ở thông tran, bà cũng đừng dậy sớm như vậy nữa.”
Lão thái thái nghe nàng nói lại tình huống, thật ra cũng rất cao hứng. Thôn trang có cơm sáng đương nhiên là không thể tốt hơn, bằng không chờ nàng làm xong việc rồi trở về, khẳng định đã đói đến hoảng.
Bà chạy nhanh đẩy Thư Dư vào phòng, “Được, cháu nói ta đều nhớ kỹ, mau đi ngủ đi.”
Thư Dư xác thật có chút buồn ngủ, đại khái là những ngày trước đều tỉnh tương đối trễ, đã thành thói quen, tỉnh lại trước thời gian cảm giác không ngủ đủ.
Thư Dư cười cười, cùng đệ đệ muội muội chào hỏi, liền về phòng.
Chỉ là nàng rốt cuộc ngủ cũng đủ giấc, sau nửa canh giờ, nàng liền tỉnh lại
Ở trên giường nằm một lát, lúc này mới xoay người ngồi dậy, Thư Dư đi rửa mặt. Ngay sau đó liền phát hiện trong nhà chỉ có một mình lão thái thái, Tam Nha cùng Đại Hổ đều không có nhà.
Ngày xưa canh giờ này Đại Hổ hẳn là ở trong phòng đọc sách, thuận tiện dạy Tam Nha biết chữ mới đúng, nhưng hiện tại, thế mà không có ai.
Lão thái thái cũng không có khả năng thả bọn họ đi ra ngoài, bọn họ vừa tới Chính Đạo thôn, nhận thức cũng không mấy nhà, trời xa đất lạ, lại là địa phương trải rộng rất nhiều phạm nhân, lão thái thái nơi nào yên tâm cho hài tử một mình ra cửa như vậy.
Nhưng thật ra lúc Triệu Tích ở đây, sẽ mang theo bọn họ đi ra ngoài nhặt củi bắt cá, chơi một hồi lại trở về.
Thư Dư đi đến phía sau lão thái thái đang ở trong viện cho gà ăn, hỏi, “Bà nội, Đại Hổ cùng Tam Nha đâu, sao không thấy bọn nó?”