Nhắc tới hai chữ ‘ làm mai ’ kia, biểu tình lão thái thái có chút phức tạp.
Thư Dư kinh ngạc, “Làm mai? Làm mai cho ai?”
Nàng bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi ở bờ sông thu thập cá trắm cỏ nghe được lời của mấy cô nương kia, lại nghĩ đến nhà Trương Thẩm có Trương Bình Ninh, lập tức hỏi, “Chẳng lẽ là Triệu Tích?”
Ngoài cửa, Triệu Tích phong trần mệt mỏi chạy về gia vừa mới vào cửa, liền nghe được đối thoại long trời lở đất như vậy, lập tức trợn tròn đôi mắt, thiếu chút nữa không đứng vững.
Nói, làm mai? Làm mai cho hắn?
Hắn quay đầu, yên lặng nhìn về phía Mạnh Duẫn Tranh bên cạnh, người sau nhướng mày, trên dưới đánh giá hắn một lần, thấp giọng nói, “Tuổi này, xác thật cũng nên làm mai, đi theo ta ngần ấy năm, ta không suy xét đến, xin lỗi.”
Xin lỗi cái quỷ ý, ai muốn ngươi xin lỗi.
Triệu Tích cắn răng, nâng bước đi vào bên trong nhà chính.
Hai người trong phòng cũng chưa nghe được động tĩnh bên ngoài, sau khi Thư Dư kinh hô xong, lão thái thái liền một lời khó nói hết nói, “Cái gì làm mai cho Triệu đại phu? Cháu suy nghĩ nhiều, tức phụ Trương gia là tới làm mai cho cháu.”
Bà cau mày, “Cháu nói xem cháu cũng tới tuổi mai mối rồi, sao lại không nghĩ tới trên người chính mình chứ?”
Hai người Mạnh Duẫn Tranh đang muốn đi vào trong đột nhiên dừng bước, mày bỗng chốc kẹp chặt.
Triệu Tích nháy mắt một thân nhẹ nhàng, vui sướng khi người gặp họa nhìn hắn.
Thấy Mạnh Duẫn Tranh muốn tiếp tục đi vào bên trong, hắn vội bắt lấy Mạnh Duẫn Tranh, nhỏ giọng nói, “Chúng ta trước hết nghe xem đã, nhìn xem lão thái thái là thái độ gì, như vậy trong lòng ngươi cũng hiểu rõ.”
Mạnh Duẫn Tranh tất nhiên để ý đến suy nghĩ của người Lộ gia rồi, nghe vậy chỉ có thể ngừng lại.
Triệu Tích thậm chí còn lôi kéo hắn trộm trốn đến cửa bên cạnh nhà chính nghe lén.
Bên trong Thư Dư bị lão thái thái nói mà kinh ngạc một hồi, nàng duỗi tay chỉ vào chính mình, “Làm, làm mai cho cháu á?”
Không phải nàng không nghĩ tới trên người mình, mà là nàng hiện tại là phạm nhân lưu đày đó. Cái gì mà làm mai, cái gì mà việc buôn bán linh tinh gì đó vào lúc này, căn bản không nằm trong phạm vi suy xét của nàng nha.
Trương gia kia hiện tại đã là thân tự do, muốn tìm tức phụ, vậy không tìm cái cô nương thân gia trong sạch sao?
Thư Dư không xác định hỏi, “Bà nội, bà xác định không có nghe lầm chứ? Trương Thẩm thật là nói cháu sao?”
Lão thái thái tức giận trừng mắt nhìn nàng một cái, “Cháu hoài nghi ta tuổi lớn lỗ tai không dùng được à, hay là ta già rồi trí nhớ không tốt, cái này cũng có thể nhớ lầm?”
Thư Dư biểu tình nghiêm túc, “Cháu không có!” Không thể oan uổng nàng.
Lão thái thái hừ nhẹ, “A Dư, ta biết cháu suy nghĩ cái gì. Cháu là cảm thấy lấy thân phận hiện tại của cháu, làm mai căn bản sẽ không nói đến trên đầu cháu đúng không? Bà nói cho cháu nhé, đó là không nhất định, cháu gái nhà ta cho dù là phạm nhân, vậy cũng là người thực ưu tú thực thông minh. Trương gia đó là thật tinh mắt, còn hiểu tiên hạ thủ vi cường.”
“Phạm nhân thì làm sao? Trương gia kia mấy năm trước không phải cũng là phạm nhân lưu đày đến nơi đây giống vậy sao. Hiện tại cuộc sống của bọn họ tốt, tương lai cháu cũng thế, qua thêm mấy năm, cháu sẽ cùng bọn họ không có gì khác biệt. Không đúng, vẫn là có khác biệt, ít nhất cháu hiện tại đã là quản sự thôn trang, tương lai chỉ biết càng tốt hơn.”
Lão thái thái đối với điểm này vẫn là thực tự hào, Trương gia lại không ngốc.
Nếu như cùng A Dư nhà bọn họ kết thân, còn có thể giao hảo cùng những quản sự của thôn trang đó, thậm chí còn có thể nhận thức tuần phủ đại nhân.
Huống chi, A Dư lại không cần làm việc nặng, không cần bọn họ nuôi.
Hơn nữa, A Dư còn có Lộ gia mà, Lộ gia chính là lương tịch, có thể tự do xuất nhập bất luận địa phương nào ở Đại Túc triều.