TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 726: Hung Thủ Giết Hại Mạnh Mẫu

Đặc biệt lúc hắn nhắc tới nương hắn đã mất, ánh mắt có chút không thích hợp. Lão thái thái liền cảm thấy, đây sợ là chỗ đau trong lòng hắn rồi, cũng không đành lòng truy vấn ngọn nguồn.

Lão thái thái dứt khoát nói, “Cái kia, các ngươi vừa trở về, nhìn cũng mệt mỏi, ta đi nấu cơm đã, có lời gì thì trễ chút nữa lại nói sau. A Dư, cháu trò chuyện với Mạnh công tử đi.”

Sau đó liền đi ra ngoài, thuận tiện đem Triệu Tích đi luôn.

Triệu Tích, “……” Hắn cũng vừa trở về, hắn cũng rất mệt, hắn không có tư cách ngồi xuống uống ly trà sao?

Nội tâm bi phẫn, nhưng hắn vẫn lưu loát đỡ tay lão thái thái đi nhanh, vừa đi vừa nói chuyện, “Bà nội, bà chậm chút thôi, cần làm gì bà cứ nói với cháu, cháu làm giúp bà. Cháu đi gánh nước đốn củi nhé?”

“Không cần, cháu vừa trở về, những việc cần thể lực thì không cần làm, ngồi ở phía sau bệ bếp giúp ta nhóm lửa là được.”

“Bà nội, có thể là bà hiểu lầm cháu rồi, tuy rằng đi đường trở về là rất mệt mỏi. Nhưng mà thân cường thể tráng, làm việc thể lực căn bản không thành vấn đề. Ngài đừng nhìn A Duẫn võ công cao cường nhìn rất có sức, kỳ thật cháu cũng thực ưu tú. Bà xem này, cháu y thuật cao minh, cũng là có thể văn có thể võ, nói chuyện còn chu đáo.”

Cho nên bà nhìn cháu đi, đừng bởi vì cháu đã từng sắm vai ngốc tử, bà liền cho rằng cháu là đứa ngốc nhé, xem nhẹ một thân bản lĩnh của cháu đây, cháu một chút cũng không hề kém A Duẫn nhá.

Hai ‘ tổ tôn ’ vừa nói chuyện vừa xách theo cá mà Thư Dư đã xử lý xong về phòng bếp, tiếng nói chuyện dần dần đi xa.

Thư Dư lúc này mới tiến lên nói, “Huynh có mệt không, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát trước hay không? Những chuyện khác đều không cần vội, về sau lại nói cũng thế.”

Lão thái thái có thể nhìn ra được lúc hắn nhắc tới mẫu thân cảm xúc có biến hóa, Thư Dư sao lại có thể không nhận ra chứ.

Hơn nữa hắn mới vừa rồi tuy rằng chỉ nói một câu ngắn ngủn, nhưng bên trong bao hàm lượng tin tức lại một chút cũng không ít.

Nương qua đời, còn có

Mạnh Duẫn Tranh lắc đầu, hắn chậm rãi phun ra một hơi, “Không cần, ta vốn dĩ cũng đang tính toán nói cho nàng.

Hắn ánh mắt kiên định, Thư Dư nhấp nhấp môi, kéo hắn vào phòng.

Sau khi đóng lại cửa phòng, nàng ngồi ở bàn tròn đối diện, rót cho hắn một chén nước, “Được, huynh nói đi, ta nghe.”

Mạnh Duẫn Tranh liền nở nụ cười, chính là nụ cười này, lại cùng với lần đầu tiên Thư Dư nhìn thấy hắn giống nhau như đúc —— vô cùng xán lạn vô cùng ôn hòa, nhưng cũng vô cùng giả.

Từ khi Thư Dư đâm thủng nói hắn cười không có chút thiệt tình nào, Mạnh Duẫn Tranh gần như chưa từng cười như vậy trước mặt nàng nữa.

Lúc này đây, hắn tựa hồ như thói quen tính treo lên mặt nạ cười giả tạo này.

Thư Dư lúc này không nói, chỉ đẩy đẩy chén trà đến trước mặt hắn.

Mạnh Duẫn Tranh uống một ngụm, vẫn bảo trì nụ cười kia, thanh âm lại thấp xuống, “Thân thế của ta có chút phức tạp, lo nàng nghe được sẽ làm nàng sợ.”

Thư Dư

“Sẽ không, ta đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, cho dù huynh nói huynh là hoàng tử, ta cũng sẽ không bị dọa đâu.”

Mạnh Duẫn Tranh, “……” Thật ra cũng không khoa trương như vậy đâu.

Thư Dư nói làm hắn nhịn không được nở nụ cười, cùng nàng ở chung, bất tri bất giác thả lỏng lại.

Hắn thở ra một hơi, nói, “Hoàng tử thì không đến mức, nếu thân phận thật mẫn cảm như vậy, ta làm sao còn có thể hợp tác cùng hoàng tử khác?”

Hắn lắc đầu, nhìn về phía cửa sổ, lại uống một ngụm nước, mới mở miệng, “Nương ta, là vào năm ta mười tuổi đã qua đời. Bà ấy là bị người ta hại chết, hung thủ là phụ thân thân sinh của ta.”