Ba người Lộ Nhị Bách tới Chính Đạo thôn, làm Lộ gia náo nhiệt một phen, khiến cho thời tiết rét lạnh đều xua tan vài phần.
Thư Dư vào lúc chiều vẫn là đi thôn trang làm việc, chờ đến buổi sáng ngày hôm sau việc làm xong mới xin nghỉ.
Sau đó cả nhà liền mênh mông cuồn cuộn ngồi hai chiếc xe la rời khỏi Chính Đạo thôn.
Chính Đạo thôn còn có một vài người thấy được, trong mắt hâm mộ không thôi.
Nhà mình chỉ như vậy, trong nhà chỉ có xe đẩy tay, nhưng Lộ gia thế nhưng có hai chiếc xe la.
Kỳ thật đánh lên chủ ý lên Lộ gia không chỉ có Trương gia, coi trọng Triệu Tích cũng không chỉ có vị cô nương ngày ấy Thư Dư gặp được, mấy ngày nay, mặc kệ là lão thái thái hay là Triệu Tích Thư Dư, sẽ thường thường gặp được mấy người đặc biệt thân thiện cùng bọn họ chào hỏi.
Đáng tiếc, bọn họ đã định là chỉ có thể bất lực trở về.
Người Lộ gia nhanh chóng đánh xe la tới Hắc Thường huyện, không có cái cẩu quan kia, hiện giờ không khí Hắc Thường huyện đều hài hòa hơn rất nhiều, trên đường phố ít đi rất nhiều người lệ khí mọc lan tràn, ngay cả bộ khoái vào lúc tuần tra, thái độ cũng ôn hòa đi nhiều.
Thư Dư ngồi trên xe la, nhìn đường phố bên ngoài.
Quả thực giống như lời Nguyễn thị nói, nhiệt độ không khí giáng xuống, những sạp bán thức ăn mang đi như Lộ gia ít đi nhiều.
So với lần trước lại đây, còn quạnh quẽ vài phần.
Lão thái thái cũng thò qua nhìn, “Hiện tại trời lạnh, đều luyến tiếc ra ngoài. Nhưng mà chờ thêm mấy ngày, cho dù còn lạnh, trên đường cũng sẽ náo nhiệt lên.”
Thư Dư nhất thời không phản ứng lại, “Vì sao?”
Đại Nha cười nói, “A Dư, muội đây là quên mất hôm nay là ngày nào rồi à? Lại qua mấy ngày chính là ngày mồng tám tháng chạp rồi, đến lúc đó từng nhà đều sẽ chuẩn bị hàng tết, trên đường liền mỗi ngày đều họp chợ.”
Thư Dư ngẩn ra, vỗ trán một cái, “Đúng vậy, thiếu chút nữa thì muội quên mất.”
Lại nói tiếp, đây vẫn là cái tết thứ hai nàng đi vào trên đời này. Lần trước là ăn tết ở Thư gia, thật ra Thư gia khá náo nhiệt, nhưng thiếu hương vị nhân tình, ăn tết cũng không có ý nghĩa gì lắm, huống chi nàng là tam cô nương ở trong phủ không có cảm giác tồn tại.
Vốn dĩ còn tưởng rằng năm nay nàng cũng phải trải qua một mình, lạnh lẽo cô đơn, ai biết người Lộ gia thế mà đều tới ở bên người nàng, nàng lại đột nhiên trở nên có chút chờ mong.
Thời điểm ăn tết, cho dù là phạm nhân Chính Đạo thôn cũng có thể nghỉ.
Thư Dư nhịn không được cười nói, “Cũng không biết Hắc Thường huyện này ăn tết như nào nhỉ.”
“Khẳng định là khác chúng ta bên kia rồi.” Lão thái thái cũng rất có hứng thú, “Ta cũng khá tò mò, đúng rồi, A Dư, hôm nay không phải cháu muốn đi trạm dịch thăm Hầu thị cùng lục cô nương sao? Vừa lúc hỏi một chút các nàng tính toán ăn tết như thế nào, có thể tới huyện thành hay không. Nếu có thể tới, để cho các nàng tới trong nhà cùng nhau náo nhiệt đi. Mọi người đều xa rời quê hương, ở Hắc Thường huyện cũng không có thân nhân gì, chúng ta cũng có thể trở thành thân thích của nhau.”
Thư Dư gật đầu, “Được, để cháu hỏi một chút.”
Thời tiết đột nhiên hạ nhiệt độ, Thư Dư cũng muốn đi xem Hầu thị các nàng thế nào.
Tuy nói đi trạm dịch là thoát khỏi Thư gia, làm việc cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nhưng cũng là rời xa người quen thuộc, ở trạm dịch liền thật sự chỉ có hai mẹ con các nàng, gặp phải chuyện gì thì đến người để thương lượng đều không có, càng không thể rời đi nơi đó để tìm những người khác.
Thư Dư cũng là khó có khi ra tới một chuyến, nàng đã xin nghỉ rồi, chờ đến buổi chiều ngày mai lại trở về cũng được.
Lão thái thái lại nói, “Nếu mà Hầu thị các nàng không thể tới huyện thành, lần tới chúng ta đặt mua hàng tết, cũng mang cho hai nàng một phần.” Đồ không nhiều lắm, chính là một phần tâm ý, ăn tết tóm lại phải có chút vui mừng.