Thư Dư ở cửa thành xếp hàng, phát hiện quan binh thủ thành tựa hồ nghiêm khắc hơn một chút.
Nàng đánh giá, bên này là đã nhận được mệnh lệnh của tuần phủ đại nhân rồi, đang lùng bắt Thành Đổng.
Thư Dư nhìn thoáng qua phía sau thùng xe, bình tĩnh lôi kéo dây cương, dường như không có việc gì chạy lên phía trước.
Thủ vệ quan binh nhìn thoáng qua bên trong xe la của nàng, trong xe ngoài mấy món đồ ăn Hầu thị ra, liền không có bất cứ thứ gì, quan binh phất phất tay để nàng đi vào.
Thư Dư dường như không có việc gì hướng tới nhà mình đi tiếp, tốc độ không nhanh không chậm, căn bản không nghĩ ra được bên trong đang có thêm một người.
Chờ tới ngõ nhỏ nhà mình rồi, nàng vẫn luôn căng chặt thần kinh mới thoáng giảm bớt.
Xe la đi ngang qua cửa nhà, Thư Dư cũng không dừng lại, ngược lại tiếp tục đi đến phía trước, mãi cho đến cái sân Mạnh Duẫn Tranh thuê kia, nàng mới kéo lại dây cương.
Đại môn không khóa, bọn họ hẳn là đã trở lại.
Thư Dư giơ tay gõ gõ cửa, quả nhiên bên trong truyền đến tiếng bước chân.
Mở cửa chính là Triệu Tích, hắn nhìn thấy Thư Dư thì ngẩn người, “A Dư? Cô đi trạm dịch đã trở lại rồi á?”
“Ân, giúp ta kéo xe la vào đi, bên trong có một thứ đó.”
Ánh mắt Triệu Tích sáng lên, còn tưởng rằng nàng ra cửa một chuyến, liền mang theo thứ tốt gì trở về, hơn nữa thế mà trực tiếp liền đưa đến tận cửa nhà mình.
Hắn lập tức nhảy nhót chạy ra sân, kéo xe la vào, còn bớt thời gian nhìn thoáng qua bên trong xe, kết quả liền nhìn thấy mấy cái gói giấy dầu???
Triệu Tích hoài nghi mắt mình có vấn đề gì, xoa xoa lại muốn nhìn, liền nghe được Thư Dư thấp giọng thúc giục hắn, “Nhanh lên a, đừng cọ xát.”
Nàng thần bí hề hề như vậy, dường như có thứ tốt gì đó vừa lợi hại vừa không ai biết, làm Triệu Tích càng thêm tò mò.
Hắn cũng bất chấp xác nhận, chạy nhanh dắt xe la đi vào, còn phi thường cảnh giác đóng chặt viện môn, cài chốt giữ cửa.
Cuối cùng còn nhìn nhìn tường viện xung quanh, xác định hai hộ gia đình trái phải đều không có nhà mới trở về, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Hắn lại chạy tới bên cạnh xe la , xốc lên màn xe hướng bên trong xem.
Lúc này là thực xác định, bên trong thật sự ngoài mấy cái gói giấy dầu ra thì cái gì cũng đều không có.
Triệu Tích, “……” Chẳng lẽ trong gói giấy dầu kia chính là thứ tốt? Vậy cũng không cần dắt xe la vào chứ, dùng tay dẫn theo lại không cắn người.
Triệu Tích đi xem Thư Dư, người sau cũng đã bay nhanh chạy vào trong phòng.
Nhìn trái nhìn phải, nghe thấy sương phòng bên phải có động tĩnh, nhanh chóng vọt qua đó.
Mạnh Duẫn Tranh mới vừa viết xong thư, đang dán lại, thấy nàng tiến vào, ngước mắt cười cười, “Đã trở lại? Mẹ con Hầu thị thế nào?”
“Cái này quá một lát lại nói, huynh ra đây, ta đưa cho huynh một lễ vật.”
Mạnh Duẫn Tranh sửng sốt, “Lễ vật?”
Thư Dư đã qua tới kéo tay hắn, “Ở sân, đi đi đi.”
Mạnh Duẫn Tranh cất thư, đi theo nàng ra ngoài.
Lúc này Triệu Tích đã lấy gói giấy bao ra, nhìn thấy bọn họ đi lên hỏi, “Trong gói giấy này là……”
Lời còn chưa nói xong, Thư Dư đã lôi kéo Mạnh Duẫn Tranh vòng qua hắn, trực tiếp đi tới phía trước xe la.
“Lễ vật đang ở bên trong này.”
Thư Dư chỉ chỉ xe la, đem màn xe xốc lên, bò đi vào liền bắt đầu lật chỗ ngồi lên.
Xe la này phía dưới chỗ ngồi là trống không, ngày thường để vài đồ vật, hoặc là lúc cần đi xa để đệm chăn nồi bát đồ dùng sinh hoạt.
Hiện giờ, nơi này lại cất giấu một người.
Quan binh thủ thành của Hắc Thường huyện này nhân thủ thiếu, tuy rằng kiểm tra so với ngày trước đã nghiêm ngặt hơn, nhưng cũng không có sức ra tay tiến vào thùng xe lật chỗ ngồi này lên.
So với người vào thành, điều tra càng nghiêm khắc chính là những người ra khỏi thành cơ.