TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 764: Thư Bên Trong Là Phương Thuốc

Mạnh Duẫn Tranh thấy nàng dựng lên chỗ ngồi đến cố sức, chân vừa giẫm, cũng lên xe la.

Vừa đi lên, hắn đã ngửi được một mùi máu tươi nhàn nhạt như có như không. Nhưng mùi này lại trộn lẫn cùng những mùi khác, phảng phất như cố tình che đậy đi mùi máu tươi này vậy.

Hắn để Thư Dư lui sang bên cạnh, chính mình dùng tay ra một chút lực, chỗ ngồi ở bên cạnh vách xe đã bị gỡ ra.

Ngày thường cũng không phải khó làm như vậy, chủ yếu là bên trong ẩn giấu một người, người này lại quá lớn, đem chỗ ngồi chen đến banh cong.

Mạnh Duẫn Tranh mở chỗ ngồi ra, liền thấy được phía dưới cất giấu một người, một người thân mình cao lớn nằm cong đưa lưng về phía mình.

Hơn nữa người này còn bị bó thành một cái bánh chưng, trên người dây thừng một vòng lại một vòng đem hắn trói lại vô cùng rắn chắc, chợt thấy có điểm giống sâu lông đang vặn vẹo.

Mạnh Duẫn Tranh quay đầu nhìn về phía Thư Dư, người sau thực khẳng định gật gật đầu, “Đây là lễ vật ta tặng cho huynh.”

Nàng chính là sau khi trói xong dây thừng còn đặc biệt thắt cái nơ con bướm đấy, như vậy mới phù hợp với tiêu chuẩn của lễ vật tiêu chuẩn còn gì.

Bên ngoài thùng xe Triệu Tích lén la lén lút, nửa khuôn mặt tiến đến bên cửa sổ, tự nhiên cũng thấy được người kia.

Hắn lập tức mở to hai mắt nhìn, thấp giọng hỏi, “Đây là ai?”

Thư Dư duỗi tay liền phải đem người lật qua tới, Mạnh Duẫn Tranh so với nàng động tác càng mau, “Ta tới, nàng xuống xe trước đi.”

Thư Dư liền nhảy xuống.

Trong thùng xe ánh sáng cũng không tốt lắm, Mạnh Duẫn Tranh dứt khoát trực tiếp kéo người nọ đi xuống xe la.

Đem người kéo dài tới vị trí càng xe, lộ ra gương mặt của người nọ, Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích đồng thời trầm mặc.

Sau đó hai người động tác nhất trí nhìn về phía Thư Dư, trên mặt lóe lên thần sắc không thể tưởng tượng nổi.

Thư Dư cười cười, “Trước khiêng người vào nhà đi, ta lại cùng các ngươi giải thích.”

Mạnh Duẫn Tranh cùng Triệu Tích lưu loát nâng Thành Đổng đi vào, đóng lại cửa nhà chính, đem Thành Đổng cột vào trên ghế, lúc này mới xoay người, mắt lộ ra nghi hoặc nhìn về phía nàng.

Thư Dư liền đem chuyện mình tính toán ra khỏi thành đi xem Hầu thị kết quả gặp phải Thành Đổng nói ra.

Mạnh Duẫn Tranh vừa nghe xong, sắc mặt khẽ biến, “Hắn có làm nàng bị thương không?”

Hắn trên dưới đánh giá nàng, sợ nàng bị Thành Đổng khó xử, chỗ nào bị thương lại chưa nói.

Thư Dư lắc đầu, “Ta sao có thể để chính mình bị thương, Thành Đổng lúc ấy nhu cầu cấp bách có người giúp hắn, vừa lúc thân phận ta lại thích hợp, cùng hắn nhận thức còn tưởng thông qua hắn lấy lòng Thành đại nhân, hắn còn phải lừa ta, giữ lại ta giúp hắn làm việc chứ.”

Mạnh Duẫn Tranh xác định nàng không bị bị thương, lúc này mới yên tâm.

Triệu Tích đã ha ha nở nụ cười, "Thành Đổng này vận khí tệ thật đấy, gặp được ai không gặp, cố tình gặp phải ngươi. Người khác không rõ ràng lắm hắn là kẻ xấu, ngươi sao, so với Thành đại nhân biết được còn nhiều hơn.”

Hắn thập phần đồng tình nhìn người đang bị bó thành một đoàn kia, nghĩ thầm, dừng ở trong tay Thành đại nhân, chỉ sợ đều phải thảm hơn dừng ở trong tay Thư Dư ấy chứ.

Nhìn xem, đều bị người ta làm thành lễ vật đưa tới kìa.

“A, đúng rồi, hắn đưa cho ta lá thư ta còn chưa kịp xem.” Thư Dư từ trong lòng ngực lấy ra lá thư kia, “Cho huynh luôn, nhìn xem bên trong viết cái gì?”

Mạnh Duẫn Tranh đem phong thư mở ra, rút ra tờ giấy bên trong.

Nhưng mà sau khi nhìn một lúc lâu hắn lại nhíu nhíu mày, Thư Dư thấy hắn thần sắc dị thường, vội hỏi, “Làm sao vậy?”

Mạnh Duẫn Tranh đưa thư cho nàng, Thư Dư xem xong sau đồng dạng nhíu mày, “Trách không được hắn yên tâm đem tin giao cho ta như vậy , đây là một phương thuốc.”

Này hiển nhiên là phong mật tin, đại khái cũng cũng chỉ có người nhận được thư là có thể nhìn ra nội dung cụ thể bên trong thôi.