Mạnh Duẫn Tranh thấy nàng đã ổn, lúc này mới tiếp nhận tờ giấy.
Vừa mở ra, liền thấy mặt trên viết, “Cao thụy, bàn lâm, có thể.”
Sau khi xem xong ánh mắt bỗng chốc thay đổi, đột nhiên nhìn về phía Thư Dư, nở nụ cười.
Thư Dư còn tưởng rằng chính mình mới vừa rồi uống rượu hơi nhiều, đôi mắt đều mơ hồ, bằng không như thế nào cảm thấy hắn phảng phất như trúng vé số vậy.
Nàng chớp chớp mắt, tò mò hỏi hắn, “Huynh xem hiểu sao?”
“Ân.”
Thư Dư đôi mắt trừng lớn, “Huynh thật sự xem hiểu?” Nàng lại đem tờ giấy cầm lại đây, tỉ mỉ nhìn chằm chằm trong chốc lát, vẫn là không hiểu ra sao.
Vì cái gì tờ giấy sư phụ nàng cho nàng, nàng xem không hiểu, Mạnh Duẫn Tranh nhưng thật ra liếc mắt một cái lại ngầm hiểu ngay?
Cho nên sẽ không phải tờ giấy này, chính là cho hắn đi?
Thư Dư nhấp nhấp môi, hừ lạnh một tiếng, hỏi, “Phía trên có ý tứ gì?”
“Cao thụy, là đã tên của Binh Bộ Thượng Thư trước đã cáo bệnh về hưu. Từ sau khi hắn từ quan, người liền giống như hoàn toàn biến mất, trên triều đình đã nghị luận sôi nổi về hướng đi của hắn. Có người nói hắn đã chết, có người nói hắn tìm được thế ngoại đào nguyên dưỡng bệnh rồi, cũng có người nói hắn kỳ thật không bệnh, mang theo di nương sủng ái nhất đi du sơn ngoạn thủy. Ngay cả người nhà của hắn cũng không biết hắn đi nơi nào, sống hay chết.”
Thư Dư bừng tỉnh đại ngộ, nàng đã nói mà, tên này quá xa lạ, nàng trước nay cũng chưa nghe nói qua, “Vậy, bàn lâm là có ý tứ gì?”
“Bàn lâm là một huyện thành, là nơi cách kinh thành không xa. Bàn Lâm huyện rất nhỏ, không có gì đặc sắc, thậm chí đều không có đại sự kiện gì đặc sắc phát sinh, thực bình đạm thực không có cảm giác tồn tại.”
“Cho nên ý của sư phụ ta là, Cao Thụy, ở cái Bàn Lâm huyện này?”
Mạnh Duẫn Tranh gật đầu, “Phải, hơn nữa hắn hẳn chính là điểm đột phá. Ta khả năng còn chưa nói với nàng, Đông Thanh quan chủ không chỉ tính toán thập phần lợi hại, bà ấy còn là người mà đương kim Thánh Thượng tôn sùng. Đương nhiên, người biết chuyện này không nhiều lắm, ngũ hoàng tử cũng là trong lúc vô tình biết được. Cho nên hắn tìm quan chủ, cũng không đơn giản là vì để bà ấy hỗ trợ tính cái kết quả.”
Thư Dư nhướng mày, “Cũng có thể là vì lung lạc sư phụ, hỏi thăm sự tình của Thánh Thượng?”
“Ân.”
Nhưng mà hiện tại không cần, có cái túi tiền này, ngũ hoàng tử sẽ từ bỏ tìm kiếm Đông Thanh quan chủ.
Thứ nhất, bà ấy đã đưa ra manh mối quan trọng.
Thứ hai sao……
Mạnh Duẫn Tranh cười cười, Đông Thanh quan chủ nguyện ý lộ ra tin tức như vậy, đó chính là giúp ngũ hoàng tử một phen. Nhưng cũng gián tiếp thuyết minh, ngũ hoàng tử chính là người mà bà ấy nhìn trúng, hắn cuối cùng sẽ vinh đăng Đại Bảo.
Ngũ hoàng tử là người thắng cuối cùng, đối với Mạnh Duẫn Tranh mà nói, càng đại biểu hắn muốn báo thù cho cha mẹ, cũng dễ dàng hơn nhiều.
Thư Dư đem tờ giấy cầm lại đây, lăn qua lộn lại xem, tấm tắc hai tiếng, “Hóa ra tờ giấy này thật sự không phải cho ta, là cho huynh đó.”
Nói xong, lại đem tờ giấy nhét vào túi tiền, “Vậy huynh cầm đi đi.”
“Cảm ơn nàng.”
“Cảm tạ ta cái gì?”
“Nếu không phải bởi vì nàng, quan chủ có lẽ sẽ đứng ngoài cuộc, đối với bà ấy cũng không có ảnh hưởng gì.”
Thư Dư trầm mặc một lát, “Nói thực ra, ta đến bây giờ cũng không biết sư phụ ta là nghĩ như thế nào.”
Khả năng của cao nhân chính là cao thâm khó đoán thế đấy.
Thư Dư hất hất đầu, không hề rối rắm, ngược lại hỏi hắn, “Vậy huynh phải về kinh thành sao?”
“Không trở về, ta trở lại kinh thành, khả năng sẽ bại lộ ở trước mặt Cung gia. Túi tiền này, sai người đưa trở về cho ngũ hoàng tử là được, không cần tự mình đi một chuyến.”
Hơn nữa kinh thành quá xa, hắn vừa đi chuyến này cũng không biết khi nào trở về.