Đại Nha tò mò tiến lên hỏi, “Đây là cái gì?”
Chu Xảo ngượng ngùng, “Lần đầu tiên gặp bà nội cùng nhị thúc nhị thẩm, quá vội vàng cũng chưa kịp chuẩn bị cái gì, liền ở cửa hàng bên cạnh mua chút điểm tâm quả khô.”
Thư Dư bừng tỉnh đại ngộ, điểm này nàng thật ra quên mất.
Nếu đại tẩu đã mua, nàng cũng không khách sáo, làm người trước lên xe.
Chu Xảo đi qua bên người nàng, Thư Dư liền thấy được trên tóc nàng cài trâm.
Đây là…… bộ đồ trang sức lúc trước nàng ấy cùng Đại Ngưu thành thân, chính mình đưa kia?
Chu Xảo cũng chú ý tới tầm mắt nàng, duỗi tay sờ sờ tóc một chút, cười nói, “Này vẫn là A Dư muội muội đưa, ngày ấy thành thân huyện lệnh đại nhân sai người đưa lại đây, ta rất thích, ngày thường cũng luyến tiếc mang, hôm nay muốn gặp bà nội cùng nhị thúc nhị thẩm, liền nhịn không được lấy ra dùng, cảm ơn muội muội.”
Thư Dư nhìn ra được, bộ đồ trang sức này Chu Xảo thập phần yêu quý, trâm cài vẫn là mới tinh.
“Đại tẩu thích thì tốt rồi.” Thư Dư nói, “Trước kia vẫn luôn chưa gặp được đại tẩu, nhưng nghe Đại Ngưu ca nói không ít chuyện về đại tẩu. Hắn nói đại tẩu tính tình ôn hòa hào phóng, tú ngoại tuệ trung, lại cùng ta nói bộ dáng của đại tẩu, ta liền căn cứ Đại Ngưu ca nói mà chọn cho đại tẩu bộ đồ trang sức này, hiện tại xem ra, xác thật rất thích hợp.”
Chu Xảo không nghĩ tới nàng có tâm như vậy, đồ trang sức cũng không phải tùy tiện đưa, trách không được nàng liếc mắt một cái đã thích rồi.
Nghĩ lại lại nghĩ đến nàng vừa rồi nói Đại Ngưu khen ngợi nàng những lời đó, cái gì ôn hòa hào phóng tú ngoại tuệ trung, ngày thường trước mặt nàng cũng chưa từng nói như vậy, như vậy làm người mặt đỏ tim đập a.
Chu Xảo ngượng ngùng, thấp giọng nói, “Làm muội muội lo lắng.”
Thư Dư cùng Đại Nha nhìn nhau một cái, cúi đầu buồn cười.
Xe một đường hướng tới tiệm vải lớn nhất huyện thành bước vào, cũng may khoảng cách cũng không tính là quá xa.
Làm ba người không nghĩ tới chính là, bọn họ thế nhưng ở cửa tiệm vải đã nhìn thấy Đại Ngưu nhíu mày sắc mặt khó coi.
Thư Dư sửng sốt một chút, giữ chặt dây cương, từ trên xe la xuống dưới.
“Đại Ngưu ca.”
Đại Ngưu nghe được thanh âm quen thuộc thì ngây ngẩn cả người, hắn hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác, nếu không như thế nào có thể nghe được tiếng của A Dư xa ở Tây Nam đây?
Sau đó chủ nhân của thanh âm đã chạy tới trước mặt chính mình, Thư Dư duỗi tay ở trước mặt hắn vẫy vẫy.
“Đại Ngưu ca?”
“A, a, A Dư!!” Đại Ngưu khiếp sợ kêu ra tiếng, thanh âm này chọc đến người bên trong tiệm vải đều nghe được.
Tiểu nhị cửa hàng lập tức không kiên nhẫn đi ra, huy xuống tay nói, “Lộ chưởng quầy như thế nào còn chưa đi? Ngươi ở ngoài cửa cản trở chúng ta làm buôn bán, ngươi còn lúc kinh lúc rống, muốn đem khách nhân của chúng ta đều dọa đi sao?"
Lời không khách khí này làm Thư Dư chau mày, nàng ngước mắt nhìn về phía tiểu nhị kia.
Tiểu nhị này hẳn là mới tới, nhìn lạ mặt, nàng trước kia cũng chưa thấy qua.
Nhưng hắn đây là cái thái độ gì? Cửa hàng trang phục của bọn họ cùng tiệm vải là quan hệ hợp tác, đứng ở đại môn cửa hàng cư nhiên còn bị đuổi đi?
Thư Dư lập tức cười lạnh, muốn tìm hắn nói.
Nhưng mà Đại Ngưu trước mặt nàng lại căn bản không nghe được tiểu nhị kia nói gì, đầu óc hắn đều là A Dư trước mắt có phải thật sự hay không.
Chờ đến khi xác nhận càng thêm khiếp sợ hỏi, “A Dư, muội, muội như thế nào đã trở lại? Muội chừng nào thì trở về?”
Thư Dư chỉ có thể trả lời hắn trước, “Ta vừa trở về, bà nội bọn họ đều ở hẻm Lưu Phương, ta tới tìm huynh trở về ăn cơm. Yên tâm, ta vẫn tốt, ta lập công được phóng thích trở lại.”