Đại Ngưu đuổi tới cửa mới phát hiện Thúy Hoa cùng trượng phu của nàng Lại Kim Hải đang đứng ở trong viện, Đại Ngưu theo bản năng ngừng lại, cao hứng hô một tiếng, “Đại tỷ, đại tỷ phu.”
Thúy Hoa xua xua tay, “Đệ đuổi theo Đại Bảo trước đi.”
Ngay sau đó đi vào trong nhà chính, chào hỏi với mọi người bên trong.
Lộ Đại Tùng rốt cuộc tìm được cơ hội nói chuyện, lập tức nói với Thư Dư, “Nhị Nha, đây là Thúy Hoa tỷ của ngươi.”
Thư Dư mới vừa rồi còn lạnh mặt một bộ người sống chớ đến gần, lúc này đổi sắc trong một giây, tức khắc cười đứng lên đón, “Hóa ra ngươi chính là Thúy Hoa tỷ, mau tiến vào ngồi đi, ta vừa rồi làm chút đồ ăn vặt, ngươi giúp ta nếm thử xem ăn ngon không.”
Mọi người, “……” Cái tốc độ biến sắc mặt này cũng quá nhanh đi?
Ngay cả đương sự Thúy Hoa cũng nhất thời ngây ngẩn cả người.
Cho đến trong tay bị nhét vào một chén nước, nàng mới bật cười, nhìn về phía Thư Dư đánh giá, “Ngươi chính là Nhị Nha à? Đã trở lại thì tốt rồi, nhị thúc nhị thẩm mấy năm nay vẫn luôn tìm ngươi, hiện giờ được như ước nguyện, cuối cùng có thể an tâm rồi.”
Đối với mâu thuẫn vừa rồi nàng nửa chữ cũng không nhắc đến.
Mấy cái xung đột nhỏ giữa tiểu hài tử này cũng bình thường thôi mà, đặc biệt là đứa trẻ Đại Bảo kia tính tình đúng là không được tốt cho lắm.
Nhưng thật ra hành động của Nhị Nha làm Thúy Hoa thực ngoài ý muốn, theo lý thuyết Nhị Nha vừa trở về, người bình thường tóm lại sẽ không được tự nhiên đặt mình vào một cái vị trí vô cùng vi diệu, vô cùng khó xử chứ. Ít nhất, sẽ không gây ra xung đột với thân thích mới phải.
Cho dù bị ủy khuất cũng chỉ biết nuốt vào, gương mặt tươi cười chịu đựng.
Nhưng Nhị Nha lại không chừa chút nào, nhất quyết không để mình chịu ủy khuất.
Thúy Hoa cũng không nhìn rõ được tính cách của Nhị Nha, trở về rốt cuộc là tốt hay là xấu cũng không biết nữa.
Nhưng nàng chỉ là một đường tỷ đã xuất giá, tuy rằng quan hệ với nhà nhị thúc cũng không tồi, nhưng loại chuyện này không phải chuyện nàng có thể quản.
Lan Hoa từ sau khi đại tỷ vào cửa liền đứng ở phía sau nàng. Mới vừa rồi thấy được bộ dáng khó ở của Thư Dư, nàng tự nhiên có hơi sợ.
Thúy Hoa còn đỡ, nàng là đại tỷ, luôn luôn chiếu cố những đệ đệ muội muội bé hơn, đối với đường muội Nhị Nha đã thất lạc nhiều năm, nàng cũng là thực lòng thương tiếc.
Nàng giới thiệu một chút trượng phu của mình, Thúy Hoa là gả đến trấn trên, trong Lộ gia thì nàng là gả tốt nhất.
Nam nhân Lại Kim Hải trong nhà mở một cửa hàng bán đồ ăn nhỏ, chỉ là trong nhà huynh đệ tỷ muội quá nhiều, dựa vào một gian cửa hàng nhỏ duy trì sinh kế, cuộc sống cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được.
Thúy Hoa hôm nay không mang nhi tử về đây, nghe nói hai ngày trước bị nhiễm lạnh, tuy rằng hiện tại đã khá hơn nhiều, nhưng hai vợ chồng cũng không dám mang theo đứa bé đi lăn lộn, liền dứt khoát để ở nhà.
Lại Kim Hải không nói nhiều lắm, nhưng mà vẫn nhìn ra được hắn đối xử với Thúy Hoa rất tốt, vẫn luôn nghe theo ý Thúy Hoa.
Thư Dư cùng Thúy Hoa trò chuyện một lát phát hiện tính cách của nàng quyết đoán sang sảng, rất có chủ kiến.
Nghe nói Thúy Hoa khi còn nhỏ, Lộ gia còn chưa phân gia, là nữ hài đầu tiên sinh ra, lại có lão thái thái làm bà nội không hề trọng nam khinh nữ, Thúy Hoa khi còn nhỏ thật sự là được mọi người che chở trưởng thành.
Sau khi trưởng thành tất nhiên liền có trách nhiệm của trưởng tỷ.
So với Lan Hoa, Thư Dư cùng Thúy Hoa hiển nhiên càng có nhiều đề tài trò chuyện.
Chỉ là bên này vừa nói được một lúc, bên kia Đại Bảo chạy đi đã lại về rồi.
Hắn vừa vào cửa, Đại Hổ cùng Tam Nha liền như lâm đại địch, lập tức chắn trước mặt Thư Dư.
Đại Bảo cách xa khoảng hai bước thì dừng lại, hắn nhìn nhìn Thư Dư, sau đó lại nhìn nhìn Đại Hổ cùng Tam Nha.
Một lát sau, tay phải duỗi ra, lòng bàn tay ngắn ngủn mập mạp đặt mấy viên mứt hoa quả.
Nhìn bề ngoài không còn tốt nữa, hình như đã để rất lâu.