TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 866: Chu Xảo Phát Sầu

Đại Ngưu lập tức trở mình đối mặt với nàng, quan tâm hỏi, “Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”

“Không có, không có không thoải mái.”

“Vậy sao lại nhăn mày, một nhà nhị thúc trở về nàng không cao hứng sao?”

Chu Xảo đột nhiên ngồi dậy, “Ta đương nhiên cao hứng, ta không biết ngóng trông bọn họ trở về bao nhiêu đâu, ta chính là, chính là……”

“Chính là cái gì? Nàng cùng ta còn có cái gì không thể nói?” Đại Ngưu cũng ngồi dậy theo.

Chu Xảo nhấp nhấp môi, hơi hơi nghiêng mặt đi, thấp giọng nói, “Ta sợ nói ra trong lòng huynh không thoải mái.”

“Sẽ không, nàng cứ nói đi, ta nghe.”

Chu Xảo lúc này mới hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói, “Ta chính là nghĩ, một nhà nhị thúc đã trở lại, vậy cửa hàng này, về sau chính là nhị thẩm tự

Nàng nói chuyện, ngón tay bất an quắp chặt.

Chu Xảo không nghĩ tới muốn chiếm cửa hàng không bỏ, đây vốn dĩ cũng không phải của nàng, lâm thời trông giữ mà thôi.

Nàng cũng không sợ về thôn làm việc nhà nông, từ nhỏ chính là sống như vậy mà, sớm đã thành thói quen.

Chính là, trở về thôn liền tỏ vẻ phải ở trong nhà, phải cùng bà bà ở chung.

Trước kia không hiểu biết Lý thị, chỉ nghe nói người này cũng không tệ lắm, ở bên ngoài đối với người khác luôn luôn đều là hòa hòa khí khí.

Nàng không có nương, còn nghĩ về sau thành thân, đem Lý thị coi thành mẹ ruột chiếu cố.

Nhưng sau khi thành thân mới phát hiện, chính mình quá ngây thơ rồi.

Đại Ngưu rất tốt, công công đối với nàng cũng rất hiền lành, Lan Hoa là cô nương thích cái đẹp, ngẫu nhiên sẽ có chút tiểu tâm tư của mình, nhưng người cũng dễ nói chuyện, đối với nàng cũng kính trọng, Nhị Ngưu hoạt bát, lại ở tư thục đọc sách, ở chung cũng không nhiều.

Cả nhà mà, hoặc nhiều hoặc ít khả năng sẽ có chút tật xấu, còn lại rất vui lòng dung hợp lẫn nhau.

Chỉ có bà bà, mặt ngọt lòng đắng. Làm trò trước mặt người ngoài thì đối với nàng ngàn tốt vạn tốt, vừa về nhà, việc gì cũng đều giao cho nàng làm, hơi không như ý một chút chính là mọi cách bắt bẻ. Lời trong lời ngoài đều muốn lấy được bộ đồ trang sức cùng bạc hồi môn khi thành thân kia của nàng.

Chu Xảo thật sự là sợ cái bà bà này, may mắn Đại Ngưu đưa nàng tới huyện thành cùng nhau trông cửa hàng.

Cứ như vậy, bà bà còn không vui, nói tức phụ nên ở trong nhà hầu hạ cha mẹ chồng, nào có chính mình chạy tới huyện thành hưởng phúc.

Vẫn là lúc đại cô tử về nhà mẹ đẻ, nói Đại Ngưu thành thân muộn, người khác tuổi này đều có hai đứa nhỏ, nếu là làm hai vợ chồng tách ra, vậy bà bà đến khi nào được bế tôn tử?

Bà bà lúc này mới cố mà đáp ứng xuống, để nàng đi theo Đại Ngưu tới huyện thành.

Nhưng bà bà vẫn là không cam lòng, một hai phải đi theo tới, nói là chiếu cố cuộc sống hàng ngày của hai vợ chồng.

Nhưng đã bị Đại Ngưu cự tuyệt, cửa hàng này tổng cộng chỉ có một gian phòng như vậy, bà bà tới ở nơi nào?

Bà bà muốn đến hẻm Lưu Phương chỗ A Hương di bên kia ở, Đại Ngưu vẫn như cũ không đồng ý, A Hương phòng ở là lấy tới làm quần áo, có thể ở lại cũng không nhiều lắm.

Hơn nữa, bà bà tới huyện thành, trong nhà làm sao bây giờ? Nhị Ngưu phải đi học, Lan Hoa phải chuẩn bị gả, công công cả ngày ở ngoài ruộng bận việc, không có nữ chủ nhân không thể được.

Chu Xảo tưởng tượng đến sau khi về thôn phải cùng bà bà ngày ngày ở chung, liền có chút bị đè nén.

Đại Ngưu cùng nàng làm phu thê nửa năm, ít nhiều cũng có thể đoán được tâm tư của nàng, hắn duỗi tay nắm lấy đôi tay bất an của nàng, thấp giọng nói, “Yên tâm đi, có ta ở đây. Tuy nói cửa hàng khẳng định là phải đưa cho nhị thúc, nhưng ta đến lúc đó có thể đi trồng hoa hướng dương.”

“Chính là cái loại hoa màu vàng to như cái chậu rửa mặt hiện tại đang trồng trong viện kia sao?”