Lão thái thái trong lòng càng thêm khó chịu, không gầy chỗ nào? So với lần trước nhìn thấy còn gầy hơn, mắt nhìn cũng thấy già đi nhiều.
Nàng không khỏi trừng mắt nhìn Trương Thụ đứng bên người Đại Nha một cái, rõ ràng đang oán trách hắn.
Trương Thụ mặt lộ vẻ áy náy, “Thực xin lỗi bà nội, là, là ta không chiếu cố nàng tốt.”
Đại Nha vội nói sang chuyện khác, “Bà nội, Nhị Nha đâu? Ta muốn nhìn Nhị Nha một chút.”
Lão thái thái vội nghiêng đi thân mình, hô lên với Thư Dư ở phía sau, “Nhị Nha mau tới, đi gặp tỷ tỷ và tỷ phu cháu.”
Thư Dư vài bước đi đến trước mặt Đại Nha, Đại Nha kích động bắt lấy tay nàng, đánh giá nàng, “Tốt, tốt quá, Nhị Nha nhà chúng ta bình bình an an, về nhà thì tốt rồi, người một nhà đoàn tụ, lại không đi nữa.”
Thư Dư gật gật đầu, “Ân, ta đã trở về, tỷ.”
Nàng duỗi tay ôm ôm Đại Nha, vừa ôm mới phát hiện thân thể dưới tay mình chỉ còn xương cốt, thập phần cộm tay.
Thư Dư nhịn không được nhíu nhíu mày, nhưng Đại Nha rất nhanh buông nàng ra, cười nói, “Chúng ta vào nhà đi, có cái gì thì về phòng nói.”
Thư Dư nhìn sắc mặt nàng, quanh mắt quầng thâm tím đen, bọng mắt trũng xuống, cánh môi cũng không có huyết sắc, càng đừng nói đến sắc mặt tái nhợt.
Tình trạng như vậy, không nói so với Thúy Hoa cùng mộ thế hệ còn già hơn, thậm chí so với Lý thị đều như ngang tuổi.
Cuộc sống này phải khổ thành cái dạng gì, mới có thể đem người giày xéo thành như vậy?
Thư Dư đoán được Đại Nha cuộc sống không tốt quá, lại không nghĩ tới đã gian nan đến độ này.
Nàng há miệng thở dốc, gắt gao nhìn về phía Trương Thụ, cho đến khi Đại Nha cầm tay nàng, Thư Dư mới áp xuống hỏa khí trong lòng , trở tay nắm chặt tay Đại Nha, mấy người cùng nhau đi vào phòng.
Trương Thụ ngượng ngùng theo ở phía sau, sau khi cùng Đại Nha đi nhìn Lộ Nhị Bách, liền thập phần tự giác đi đến trong một góc, cùng Đại Ngưu và Lại Kim Hải nhỏ giọng nói chuyện.
Đại Nha rất quan tâm Thư Dư, hỏi nàng mấy năm nay ở nơi nào, sống có tốt không, có phải chịu khổ hay không.
Thư Dư vẫn là nói như trước đây, Đại Nha nghe xong lúc này mới yên tâm.
Không bao lâu, lão thái thái liền tới đây kêu ăn cơm.
Lộ Tứ Hạnh vẫn là chưa tới, lão thái thái cân nhắc khả năng có chuyện gì gấp nên trì hoãn rồi.
“Chúng ta ăn trước đi, ta chừa cho nhà bọn nó chút đồ ăn, cũng không thể để cả nhà đói bụng ngồi chờ được.”
Người tới cũng hơi nhiều, liền bày hai cái bàn, một bàn ở nhà chính một bàn ở phòng bếp.
Đồ ăn bưng lên bàn, mọi người lập tức có loại cảm giác bụng đói cồn cào.
Đồ ăn này so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn muốn phong phú rất nhiều, rau dưa tuy cũng nhiều, nhưng còn có cá có thịt có trứng, dầu mỡ đủ cả, thèm đến chảy nước miếng.
Lão thái thái liếc mọi người một cái, “Được rồi, ăn cơm đi.”
Cơ hồ tất cả mọi người theo bản năng duỗi tay gắp món ăn mặn, chỉ có Đại Nha, cười gắp một đũa mướp hương cách mình gần nhất.
Thư Dư cách nàng hai người, nhưng vẫn có lưu tâm nàng.
Cuối cùng ăn xong rồi, Đại Nha cũng không ăn được bao nhiêu thứ.
Thư Dư nhịn không được nhíu nhíu mày.
Chờ ăn cơm xong Lộ Tứ Hạnh vẫn chưa lại đây, có lẽ là không tới được rồi.
Lão thái thái vừa định để Đại Ngưu đi xem một chuyến, kết quả liền nghe được Trương Thụ cùng Đại Nha lại đây, nói là phải đi về.
Lão thái thái ngơ ngẩn, “Không phải nói để hôm nay cháu ở lại nhà sao? Nhị muội cháu mới vừa tìm trở về, cháu không muốn cùng nàng thân thiết trò chuyện một đêm sao?”
Đại Nha đương nhiên muốn, chỉ là……
Nàng kéo lão thái thái tay, cười nói, “Lúc trước bà bà cháu đã bảo phải trở về sớm một chút, nếu như ở lại, tóm lại không tốt lắm.”
Thư Dư nhìn về phía Trương Thụ một bên chỉ đứng khờ khạo nhìn lại một câu cũng chưa nói.