TRUYỆN FULL

[Dịch] Mãn Cấp Đại Lão Xuyên Thành Nông Gia Nữ

Chương 904: Đâm Thủng Tầng Giấy

Triệu Tích yên lặng nhìn thoáng qua lều chất củi tứ phía lọt gió chỉ có cái che đầu, trong lòng thấp giọng mắng một tiếng.

Đẩy bọn họ ra thì đẩy ra đi, tốt xấu gì cũng tìm chỗ nào an tĩnh, hoàn cảnh tốt một chút hơn nữa tư mật hơn chút đi, nào có ai bày tỏ tâm ý cùng với cô nương mình ái mộ ở phòng chất củi???

Hắn lúc này mới vừa há mồm, liền hít vào một mồm bụi. Hắt xì một cái, chóp mũi đã ngửi thấy mùi bên cạnh hố phân.

Quả thực…… Quá không xong.

Nhưng tưởng tượng đến người Lộ gia cả gia đình đều đang ở cửa nhà chính trong viện nói chuyện, bọn họ muốn ra cửa hay là muốn vào nhà đều sẽ bị bọn họ nhìn thấy, phòng chất củi này ngược lại thành nơi duy nhất có thể lựa chọn.

Triệu Tích ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Đại Nha nói, “Cái kia, ta năm nay 21, so với nàng lớn hơn hai tuổi. Lúc 4 tuổi cha mẹ ngoài ý muốn bỏ mình, là sư phụ đem ta nuôi lớn, dạy dỗ ta y thuật. Những năm gần đây, thân nhân duy nhất của ta chính là sư phụ. Ta lúc trước vốn là danh du y, sau lại cùng A Duẫn đánh đố làm tùy tùng của hắn mấy năm, nhưng mà hiện tại thời hạn đã tới rồi. Sau này ta tính toán yên ổn xuống, sau đó mở gian y quán nuôi gia đình sống tạm.”

“Chỉ là ta không có kinh nghiệm mở y quán, hai năm đầu vẫn là muốn đi y quán khác làm trợ lý đại phu. Ta trước mắt trên người còn có chút tiền, cụ thể bao nhiêu thì ta chưa cẩn thận tính qua, chờ trễ chút về nhà ta sửa sang lại một chút, tính xong lại nói cho nàng.”

Đại Nha ngay từ đầu ngơ ngác, nghe đến đó vội nói, “Huynh, Huynh cùng ta nói những thứ này để làm gì?”

“Vừa rồi không phải đã nói sao? Phải hiểu tận gốc rễ.”

Đại Nha sắc mặt ửng đỏ, nhanh chóng cúi đầu xuống.

Nàng lúc trước là không nhận ra, nhưng mới vừa rồi lúc Triệu Tích nghe được có người giới thiệu nam tử cho nàng, dáng vẻ khẩn trương kia, thật sự trách không được nàng nghĩ nhiều.

Vừa rồi bị ý nghĩ trong đầu của chính mình làm cho khiếp sợ không phục hồi tinh thần lại, ai biết sau khi hoàn hồn lại nghe được hắn nói một tràng dài như vậy.

Hiện tại ý tưởng này được xác nhận, Đại Nha liền càng thêm ngượng ngùng.

Triệu Tích ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói, “Ta cũng không có ham mê không tốt nào cả, tính tình cũng không tệ lắm. Nàng biết đó, ta là đại phu, tính tình khẳng định tốt đúng không, cho nên nàng không cần lo lắng.”

“Huynh đừng nói nữa.”

Triệu Tích liền ngừng, hắn thấy Đại Nha dáng vẻ hình như rất khẩn trương, cũng không dám bức đến thật chặt, lo lắng nàng bài xích, ngược lại biến khéo thành vụng.

Hắn gãi gãi tóc, thấp giọng nói, “Vậy, ta đây không nói, quay đầu lại nàng từ từ ngẫm lại việc này, nàng xem có được không?”

Cuối cùng lại bỏ thêm một câu, “Nếu nàng có cái gì muốn hiểu biết, nàng lại hỏi ta nhé.”

Đại Nha gật đầu cũng không phải, không gật đầu cũng không phải.

Nàng trong lòng đối với Triệu Tích, cũng không phải không có hảo cảm. Hắn kỳ thật là người thực ưu tú, lại tiếp xúc ở chung lâu như vậy, bất tri bất giác sẽ chú ý nhiều hơn vài phần.

Không nói cái khác, lần trước bọn họ còn cùng nhau trùm bao tải Tiết di nương, có chung bí mật. Bởi vì loại quan hệ vi diệu này, Đại Nha có đôi khi khó tránh khỏi nỗi lòng phức tạp.

Chỉ là nàng chưa bao giờ dám nghĩ nhiều, trong lòng mới vừa toát ra manh mối liền gắt gao áp xuống.

Nàng một cô nương đã từng hòa li, nào dám nghĩ xa như vậy? Làm bằng hữu bình thường ở chung kỳ thật cũng rất tốt rồi.

Ai biết, Triệu Tích thế nhưng đã sớm nổi lên tâm tư.

“Ăn cơm.” Trong viện không biết ai từ xa hô một tiếng.

Hai người đang tương đối trầm mặc nhìn nhau đột nhiên kinh ngạc, Đại Nha vội nói, “Ta đã biết, chúng ta mau đi ra đi.”

Nàng nói xong người liền chạy ra khỏi phòng chất củi, mới vừa đến khúc quẹo liền đụng phải Mạnh Duẫn Tranh.