Phụ nhân cùng Giang công tử quen thuộc, cùng cô nương trước mặt lại không quen thuộc, bởi vậy cũng không dám giống mới vừa rồi kêu khổ thấu trời kiếm đồng tình, nhanh chóng cất khăn trong tay đi, nhỏ giọng trả lời, “Nhà bên cạnh chính là Thôi gia lão nhân cùng cháu gái nhỏ của hắn.”
“Cháu gái nhỏ? Bao nhiêu tuổi?”
“Năm tuổi.”
Thư Dư nhíu mày, “Nhưng ta vừa mới nghe được bên trong truyền đến một giọng nữ tử, không giống năm tuổi.”
Phụ nhân sửng sốt, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ, “À, kia hẳn là cháu gái nhà bà con xa đến ở nhờ nhà Thôi lão đầu.”
Thư Dư nhíu mày, chẳng lẽ cháu gái nhà bà con xa này là từ Thượng Thạch thôn lại đây?
Nàng không nói lời nào, phụ nhân kia lại nói tiếp, “Cháu gái nhà bà con xa này cùng nam nhân của nàng ta là hai tháng trước lại đây, nói là trong nhà cha mẹ cũng không còn, cũng chỉ có một người thân là Thôi lão đầu, cho nên vừa ở đã là hai tháng.”
Nàng hiển nhiên đối với cháu gái nhà bà con xa này không có hảo cảm gì, bĩu môi nói, “Bọn họ tuổi còn trẻ, cũng không biết xấu hổ tới ở nhờ vào lão nhân và tiểu cô nương, nói ra đều phải cười chết. Nhưng mà Thôi lão đầu tự mình nguyện ý, chúng ta người ngoài cũng không dám nói cái gì?”
Thư Dư đối với lời của nàng nói lại thâm sâu tán đồng, nàng còn tưởng rằng cháu gái nhà bà con xa này là một mình tới ở nhờ, vậy nàng một cái cô nương ở quê quán không thân không thích bị khi dễ, tới tìm thân nhân duy nhất thật ra về tình cảm có thể tha thứ.
Nhưng nghe ý tứ này, là nàng đã có trượng phu.
Đều đã thành thân có phu quân, còn cần tới ở nhờ? Nếu như đối phương là người có tiền có thế, muốn mượn cơ hội này tống tiền cũng là bình thường, nhưng ông cháu Thôi gia rõ ràng chỉ có thể thuê đất làm việc, tình huống còn không tốt lắm, vậy có vẻ kỳ kỳ quái quái.
Thư Dư nheo lại mắt, mới nghĩ đối phương nhắc tới Thượng Thạch thôn là có ý tứ gì, đột nhiên nghe được bên trong truyền đến một tiếng vang lớn, hình như là lu nước hay thứ gì đó bị đập vỡ vậy.
Tất cả mọi người động tác nhất trí xoay đầu, nhìn về phía Thôi gia phát ra động tĩnh.
Thư Dư đi nhanh vài bước vào cửa, “Bên trong hình như đã xảy ra chuyện.”
Lộ Tam Trúc chính là kẻ thích xem náo nhiệt, nếu không phải sợ đi theo Thư Dư ra cửa làm nàng mất mặt, vừa rồi nghe được bên trong truyền đến ba chữ ‘ Thượng Thạch thôn ', hắn đều phải bò đến cổng lớn nhà người ta dẩu đít nghe lén rồi.
Thật vất vả nghe được bên trong lần nữa truyền đến tiếng vang không bình thường, hắn không nói hai lời liền đi lên phía trước, một bên hướng vào một bên nói, “Mau vào đi xem, bên trong hình như đánh nhau rồi, nhưng ngàn vạn đừng nháo ra mạng người mới tốt.”
Nói xong một phen đá đại môn, đáng tiếc hắn sức lực không đủ, đạp một chút không đá văng không nói, người còn cọ cọ cọ lùi lại vài bước, thiếu chút nữa dập mông ngồi dưới đất.
Thư Dư, “Đại Ngưu, Ứng Tây.”
Đại Ngưu cùng Ứng Tây ngầm hiểu, hai người đồng thời lui về phía sau hai bước, một cái va chạm, viện môn bị phá ra.
Thư Dư đứng ở chính giữa, liếc mắt một cái liền nhìn đến cảnh tượng bên trong viện môn.
Một người nam nhân cả người là máu ngã trên mặt đất, đang hơi hơi nhúc nhích, còn có một nữ nhân đang xoay người muốn đào tẩu.
“Bắt lấy nữ nhân kia.” Giọng Thư Dư vừa rơi xuống, Ứng Tây tư thế nháy mắt nhảy lên, lao thẳng tới nữ nhân đã chạy tiến vào nhà chính kia.
Nữ nhân kinh hãi, hoảng loạn đẩy ngã ghế dựa trong nhà chính ý đồ ngăn trở Ứng Tây.
Thấy ngăn không được, vội xoay người, đôi tay nắm một cây đao, run rẩy chỉ vào nàng, “Không cần lại đây, ngươi không cần lại đây.”
Một bên nói, một bên cầm đao điên cuồng múa may.
Ứng Tây sắc mặt bất biến, dẫm lên cái bàn đổ nhảy lên dừng ở phía sau nàng, một phen đánh sau cổ nàng ta, đem người đánh ngất xỉu sau đó mới kéo ra.