Thư Dư lúc trước mua Hoa Nhàn kỳ thật có một vấn đề không hiểu lắm.
Khi đó Phàn đại thiếu nhìn trúng Hoa Nhàn, Hoa Nhàn không muốn làm thiếp, theo lý thuyết lựa chọn đầu tiên của nàng phải là trở lại bên cạnh lão thái thái, để lão thái thái làm chủ chứ.
Nhưng nàng không có, nàng tìm bà tử quản sự ngày thường chiếu cố nàng ngẫm lại biện pháp.
Nghĩ cách không làm thiếp, lại không phải nghĩ cách không gả chồng, hoặc là trở về thôn trang.
Hiện giờ đã thông suốt, thôn trang đối với nàng mà nói, cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì, nàng cũng không muốn trở về, thậm chí tình nguyện bị bán, cũng không có hướng Phàn lão thái thái xin giúp đỡ.
Đinh Nguyệt Hoa nghe xong sau một lúc lâu không lên tiếng, nàng như thế nào cũng không thể tưởng tượng được lãi nhân gia nhìn gương mặt hiền từ kia, vị tổ mẫu nhìn thấy nàng liền cười khanh khách đưa lễ gặp mặt kia, thế mà lại là người khẩu phật tâm xà.
“Vậy, Hoa Nhàn nói như thế nào?”
“Bà nội ta đã hỏi qua, Hoa Nhàn cái gì cũng không nói, nàng chỉ nói là chính mình không cẩn thận bị thương.”
Này phải có bao nhiêu không cẩn thận mới có thể bị thương nhiều vết trên người như vậy.
Đinh Nguyệt Hoa hít sâu một hơi, “Ta có thể đi gặp Hoa Nhàn không?”
Thư Dư nhìn nhìn thời gian, vẫn còn sớm, “Đi thôi, nàng trong khoảng thời gian này đều ở Y Nhân Các cùng bà nội ta.”
Thư Dư cùng Lộ Nhị Bách nói một tiếng, người sau vừa lúc xem xong bản vẽ, tỏ vẻ không thành vấn đề, để cho Đinh Nguyệt Hoa mang về.
Hai người lúc này mới đi thẳng đến phố Ninh Thủy.
Cửa hàng vẫn luôn náo nhiệt, lúc Thư Dư đến, Đại Nha đang trang điểm cho người ta.
Nàng đã có bản lĩnh độc lập làm tạo hình giúp người ta, đặc biệt là đi một chuyến Tây Nam, ven đường gặp qua không ít việc đời, đã có lý giải độc đáo của chính mình, cũng không hề nhát gan khiếp nhược không dám lên tiếng giống như trước đây .
Hiện giờ lúc tiếp đãi khách nhân, càng là có năng lực đĩnh đạc mà nói đẩy mạnh tiêu thụ quần áo.
Thư Dư thấy nàng bận, liền không quấy rầy nàng, đi cùng Đinh Nguyệt Hoa đến thẳng hậu viện, trước khi đi bảo Hoa Nhàn rót cho hai ly trà tới.
Hậu viện hoa hướng dương đã bị cắt xuống, trở nên trụi lủi, nhưng mà nhìn không chật chội như vậy, ghế đá cũng từ hành lang một lần nữa dọn ra.
Hoa Nhàn nhanh chóng bưng trà lại đây, Thư Dư cùng Đinh Nguyệt Hoa nhìn nhau một cái, nhân tiện trước mặt Hoa Nhàn hỏi, “Các cô hiện tại đã phân gia, lão thái thái nhà cô muốn từ thôn trang tới ở cùng các cô, cũng khá tốt. Trong nhà tóm lại có cái trưởng bối, cô xem ta cùng bà nội ta quan hệ thật tốt đúng không? Lần tới nói không chừng cô còn có thể mang lão thái thái nhà cô lại đây làm bạn cùng bà nội ta ấy chứ.”
Hoa Nhàn tay bưng chén trà đột nhiên run lên, nước trà thiếu chút nữa sánh ra ngoài.
Thư Dư cùng Đinh Nguyệt Hoa đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nàng.
Hoa Nhàn ngón tay siết chặt, hô hấp hơi hơi dồn dập, vội vàng cúi đầu xuống nói, “Xin, xin lỗi, nhị tiểu thư, tam thiếu nãi nãi, là ta không cầm chắc, thiếu chút nữa làm dơ quần áo của chủ tử……”
Nàng khom người xin lỗi, lại vẫn như cũ không nhắc tới chuyện mà Phàn gia lão thái thái đã làm với nàng.
Thư Dư xua xua tay, “Không có việc gì, ngươi ra phía trước cửa hàng làm việc đi.”
“Được ạ.” Hoa Nhàn nhanh chóng cầm khay rời đi.
Thư Dư đưa mắt ra hiệu cho Ứng Tây, người sau lập tức theo đi.
Không bao lâu, nàng lại về rồi, “Hoa Nhàn thực lo âu, vẫn luôn đi đi lại lại, sắc mặt trắng bệch, nhìn không tốt lắm.”
Thư Dư gật gật đầu, “Vậy lại đợi chút?”
Đinh Nguyệt Hoa, “Được.”
Nàng lúc trước vẫn luôn gạt không chịu nói, có giãy giụa cũng là bình thường.
Quả nhiên, không đến một lát, Hoa Nhàn liền một lần nữa trở lại. Nàng mím môi cúi đầu, cũng không dám nhìn Đinh Nguyệt Hoa, chỉ nhỏ giọng nói, “Nhị tiểu thư, ta có thể đơn độc cùng ngài nói hai câu được không?”
Thư Dư vẻ mặt cái gì cũng không biết cùng nàng đi đến hành lang.