Cảnh lão ngừng một chút rồi chậm rãi nói tiếp:
"Tú cô, ngươi đã sống cùng chúng ta bao nhiêu năm, tất nhiên ta tin ngươi. Nhưng mà hiện tại ngươi cũng thấy rồi, cả nhà chúng ta đều sống trong cảnh mệt mỏi. Kể cả lão thái thái, không ai có thể thở phào nhẹ nhõm được...
Ta nói những lời này, hoàn toàn không có ý trách ngươi, bởi vì ngươi luôn ở bên cạnh lão thái thái, chỉ là ngươi quá ngây thơ. Nhưng ta chỉ tò mò, rốt cuộc ngươi đã nghe ai nói điều gì mà lại nảy ra suy nghĩ nói những lời đó?"
Biểu cảm của Tú cô đột nhiên trở nên lưỡng lự, cắn chặt môi, tay vò nát vạt áo.
Cảnh lão thấy vậy, liền nói tiếp: “Người nói với ngươi những lời đó cũng không hẳn là có ác ý. Nếu ngươi thành thật kể cho ta nghe, ta sẽ không trách người đó. Dù sao, có khi ban đầu là ý tốt nhưng kết quả cuối cùng lại không được tốt...”