Đại Ngưu bước đến bên Thiết Trụ, choàng vai hắn ta an ủi: “Không sao đâu, tuy ta đã nghe được giọng Phương Tiên Nhi rồi, nhưng cũng chỉ hiểu được nửa câu chúc phúc sau mà thôi, nửa câu đầu vẫn ta vẫn nghe không hiểu gì!”
Thiết Trụ gạt tay hắn ta ra, tức giận nói: “Sao lại không sao? Ta thấy rất có sao đó! Thôi không nói nữa, ta phải đi học thuộc lòng ngay, nhất định không thể để mình tiếp tục nghe thấy tiếng bỏ tiền nữa!”
Nói xong, hắn ta xoay người chạy ra khoảng đất trống bên cạnh, cầm cành cây viết chữ, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng có.
Đếm kỹ lại, hơn nửa số người trong thôn đã có thể hiểu được lời Phương Tiên Nhi nói, ai ai đều hân hoan vui sướng, hạnh phúc một hồi lâu.
Số ít còn lại không nghe rõ được cũng đều hừng hực ý chí chiến đấu.