Những gì cần nói đã nói hết, Chung Nguyệt Hằng chia nhỏ băng vệ sinh vào các túi, phát cho mọi người. Sau đó, liên tục có người muốn vào lấy đồ, bà ấy vẫn phải tiếp tục bận rộn, liền phất tay ra hiệu cho những người đã lấy đồ rời đi. Nắm lấy túi đồ, các nữ nhân ra khỏi cửa với tâm trạng phức tạp, cũng không giao lưu với nhau nhiều, chỉ tiếp tục quay về với cuộc sống của mình.
Liễu Chi ra ngoài thì đứng lại tại chỗ, cúi đầu nhìn vào thứ mình đang cầm một lúc rồi nhanh chóng xách nó đi về phía nơi phát cơm. Nam nhân nhà nàng ấy đã lãnh thức ăn xong, cơm cũng được lấy sẵn rồi, đang đứng ở một nơi không xa chờ nàng ấy về nhà ăn cùng.
Liễu Chi nhanh chóng đi tới, nam nhân liếc mắt một cái đã nhìn thấy cái túi nàng ấy đang cầm, tò mò hỏi: “Nàng qua bên kia lãnh cái gì vậy?”
“Là đồ dùng của nữ nhân, về nhà rồi ta sẽ nói tỉ mỉ cho chàng nghe.” Liễu Chi nói.
Về nhà rồi, nàng ấy cần phải nói rõ ràng với gia đình mới được. Những cái băng vệ sinh này là phát riêng cho nàng ấy, không được dùng vào việc khác, nghiêm trọng nhất là sẽ liên lụy đến cả nhà đấy.