Ban đêm tối như mực, Phương Tiên Nhi bỗng nhiên đại hiển tiên uy, dùng pháp quang tạo ra một cự vật mông lung như ẩn như hiện.
Vật này tròn nhẵn mượt mà, màu sắc như cầu vồng, ở trên không trung không gió tự bay.
Nhìn kỹ, phía trên tựa hồ còn có mấy chữ.
Tống Hàm Thanh ngẩng đầu, nhận ra nội dung của những chữ kia: Giấy vệ sinh, tổ hợp đồ làm bếp, máy sấy năng lượng mặt trời, miếng dán giữ nhiệt Noãn Bảo Bảo...
Mỗi một dạng, đều là thứ hắn chưa bao giờ nghe qua, dù là theo chữ nghĩa, cũng chỉ có thể xem cái hiểu cái không.