Lúc này Nam Cung Phi Dương hoàn toàn không cảm thấy Tần Phong là thiên kiêu giống hắn ta, thậm chí trong mắt xuất hiện vẻ kích động vì đã tìm được cọng cỏ cứu mạng và muốn dựa dẫm vào Tần Phong, hận không thể bám lấy Tần Phong không buông tay.
Tần Phong lập tức nhíu mày, trong lòng nghẹn lời, đây là ánh mắt quỷ gì.
“Ta đang hỏi ngươi đấy!” Giọng điệu của Tần Phong trở nên nghiêm nghị.
Nam Cung Phi Dương hơi run rẩy, vì địa vị yếu thế cộng thêm tâm lý đã sụp đổ, vốn di Nam Cung Phi Dương không định nói ra chuyện mất mặt như vậy, nhưng Tần Phong dùng giọng điệu nghiêm khắc để ép hỏi khiến Nam Cung Phi Dương lập tức nói ra toàn bộ sự việc.
“Đạo tiêu không gian của ta bị người ta cướp mất!”