TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 180: Kéo người xuống nước

Ý thức lực của Trương Hậu đã thúc đẩy.

Thực lực của Trương Hậu thật sự rất mạnh, thậm chí không kém hạng nhất và hạng hai lớp dị năng bao nhiêu nhưng cũng đủ lợi hại.

Những người khác rất tin tưởng Trương Hậu này.

“Phong tuyền!”

Trong tay Trương Hậu đột nhiên xuất hiện một khối cầu hình dạng xoắn ốc, lúc hình xoắn ốc to lớn bị hai tay của hắn ta đẩy ra lại biến thành sức gió cường đại, lấy tốc độ cực nhanh xông về phía Tần Phong.

Lúc này, Tần Phong lại giơ tay lên, bàn tay chụp vào Phong tuyền.

Những người khác thấy động tác của Tần Phong, trong đầu lập tức xuất hiện một suy nghĩ.

“Hắn điên rồi!”

Phòng tuyền dễ bắt lấy như vậy sao? Tay Tần Phong chắc chắn sẽ bị phế đi.

Ngay lúc những người này đang suy nghĩ, Phong tuyền rơi vào trên bàn tay Tần Phong, một tia sáng màu đỏ thẫm bộc phát trong tay Tần Phong.

“Oanh!”

Ngọn lửa to lớn bay thẳng lên, chưa nói đến Phong tuyền lập tức tán loạn, cơn gió như loạn lưu càng cuốn ngọn lửa lên cao, ngọn lửa khổng lồ kia bay thẳng về phía Trương Hậu.

Ngay sau đó, một bóng người cháy đen bị đụng bay ra ngoài hơn mười thước, ngã vào trong bụi cỏ.

Tần Phong nhẹ nhàng thu tay lại, mấy học sinh học viện cao đẳng Tây Tháp khác đã trợn mắt há hốc mồm.

“Lấy xếp hạng xuống, tự đi thôi, nếu không đứng trách ta ra tay không lưu tình!”

Ba người liếc nhìn nhau, hô to một tiếng: “Chia nhau chạy!”

Rất hiển nhiên, bọn họ còn chưa hề tuyệt vọng, cảm thấy có thể chạy một người thì chạy một người!

Sao Tần Phong có thể cho bọn họ cơ hội, ba quả cầu lửa lớn khoảng nắm đấm ngưng tụ, lấy tốc độ cực nhanh lao về phía ba người, trong nháy mắt va chạm phát ra một tiếng nổ tung.

Đây là kinh cảm mà Tần Phong lấy được trong dị năng Phong tuyền trước đó, Hỏa diễm xạ tuyến bạo phát quá mạnh, bên trong ngọn lửa ngưng tụ thành vòng xoáy từ đó gây ra vụ nổ, hiện nhiên sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều, uy lực cũng không đến mức lãng phí.

Sau lưng ba người bị nổ đến máu thịt be bét, dù trước đó học sinh đã mặc nội giáp phù văn cũng bị nổ hôn mê bất tỉnh.

Không chịu nổi một kích!

Tần Phong tiến đến nhặt balo tác chiến, lại lấy xuống xếp hạng.

Huy hiệu phát ra một tiếng cùm cụp khiến cơ quan trên quần áo bị chạm đến, cũng khiến thông đạo không gian xuất hiện lập tức nuốt mất đám học sinh kia.

Bọn họ sẽ trở về khu vực quân khu, đương nhiên cũng hoàn toàn trở thành người thất bại, bị loại.

Cho dù là hạng ba lớp dị năng học viện cao đẳng Tây Tháp thì thế nào? Căn bản không phải đối thủ của Tần Phong.

“Tần Phong!”

Giọng Chu Hạo truyền đến từ phía xa, chẳng mấy chốc ba người đã xuất hiện trong tầm mắt của Tần Phong.

“Giải quyết?”

“Đương nhiên, những newbie này sao có thể là đối thủ của ta!”

Chu Hạo thật sự là Cổ võ giả cấp G6, dù không bắt được tội phạm nhưng những người kia chưa chắc đã đến cấp G, càng không có khả năng là đối thủ của Chu Hạo.

“Lợi hại!”

Tần Phong giơ ngón tay cái lên, không hề keo kiệt khen ngợi.

Chu Hạo cười hắc hắc, nói: “Đám người này thật sự mắt mù, cho ràng đội ngũ chúng ta chỉ có Triệu Ngọc là cường giả, lại không ai đến đánh ta, kết quả đều bị ta đạp lăn!”

Vì Chu Hạo đeo áo choàng, áo choàng này lại có năng lực ẩn tàng, sau khi rót nội lực vào trong đó ánh sáng màu bạc kia lập tức khiến Chu Hạo trở nên không đáng chú ý.

“Đồ ăn đầy đủ!”

Góp nhặt đồ ăn của ba đội ngũ, đồ ăn của bọn họ đã đủ ăn ba ngày.

“Sắc trời sắp tối, còn có hai ngày nữa cũng không vội, buổi tối chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm cứ nghỉ ngơi ở chỗ này đi, vừa hay những người này mai phục ở đây còn thả ra bột đuổi thú!”

“Cũng tốt!”

“Ừm, nghe ngươi!”

Trong đội ngũ tất nhiên lấy Tần Phong như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Thật ra những người này cũng không phải cố ý mai phục Tần Phong, mà là bọn họ định nghỉ ngơi ở chỗ này, kết quả Thương giới giả canh gác phát hiện Tần Phong, thấy Tần Phong chỉ là một Dị năng giả xếp hạng 21, tưởng là cuối xe mới tiến hành mai phục.

Ai có thể ngờ đám người Tần Phong căn bản bền chắc như thép chứ?

Bốn người ngồi trong một chỗ tránh gió ăn bánh bích quy, chỉ cảm thấy miệng khô khốc.

Ngay lúc này, trong bụi cỏ truyền đến tiếng xào xạc, Chương Thiên Sách và Chu Hạo lập tức cảnh giác.

Nhưng chẳng mấy chốc một cái bóng trắng lao ra từ trong bụi cỏ, nhào về phía Tần Phong.

“Cẩn thận!”

Tốc độ của bóng trắng quá nhanh, nhưng Tần Phong căn bản không công kích, chờ đến khí bóng trắng dừng lại, bọn họ mới thấy đây lại là một sự tồn tại giống Pomeranian màu trắng.

“Phù, hóa ra Tiểu Bạch!” Chu Hạo thu hồi động tác đề phòng.

Tiểu Bạch cũng không trở về một mình, trong miệng còn nhậm một con thỏ béo mập thận thể còn lớn hơn nó một vòng.

“Xem ra tối nay chúng ta có thể thêm đồ ăn!” Tần Phong vừa cười vừa nói.

“Được được! Đến nướng thịt thỏ đi!”

Chu Hạo cũng rất vui vẻ, có Dị năng giả hệ hỏa ở đây, nhóm lửa căn bản không phải vấn đề.

Triệu Ngọc thả ra một quả cầu lửa đốt cành khô nhặt về, Chương Thiên Sách vung dao giải phẫu lên, chẳng mấy chốc đã xử lý nội tạng và da của con thỏ, lại bôi lên một vài linh quả mà bọn họ phát hiện, hương vị khá đậm vị quả ngọt.

Chẳng mấy chốc, hương thơm tỏa ra, Triệu Ngọc hơi than thở.