“Có lẽ ngươi sẽ trở thành thằng xui xẻo tiếp theo, cho nên chạy đi, rời khỏi nơi này, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!” Tần Phong lạnh lùng nói.
Sự giễu cợt này cũng là phản kích Lôi Ưng.
“Ta? Ha ha ha ha, ngươi đang nói mình sao? Vẫn nên nhanh chóng chạy về Lũng Xuyên thành, a, không, về bốn thành Bắc Hải gì đó làm thổ bá vương đi!”
Lôi Ưng thật sự rất vui vẻ, cũng không thèm để ý sự mỉa mai của Tần Phong.
Nhưng từ đầu đến cuối Tần Phong không lộ ra biểu cảm gì, ánh mắt nhìn Lôi Ưng như một thằng điên, vô cùng đắc ý lại rất lạnh nhạt!