Cứ thế, Hạ Thiên Hình càng không muốn thả Tần Phong đi.
Trên khóe miệng Ngải Tang xuất hiện ý cười dữ tợn, lời nói ra lại có sự ác ý sâu sắc.
“Theo ý ta đừng đánh nữa, chúng ta cứ xem khi nào tiểu bằng hữu này chết, chết đi tất nhiên không còn mâu thuẫn nữa!” Ngải Tang nở nụ cười điên cuồng trông như đang thưởng thức một trò hay.
Hạ Thiên Hình nghe đến đó cũng nói: “Sao nào? Long gia, quyết định này không tệ, nếu không tất cả mọi người không ra tay nữa, các ngươi cũng đừng cứu hắn, nếu hắn sống sót thì ta không truy cứu nữa!”
Trong mắt Long Vân Ích lóe lên tia sáng tối tăm, Hạ Thiên Hình và Ngải Tang không biết công tích vĩ đại của Tần Phong nhưng hắn ta lại biết.