Người đi theo Tần Phong và Lưu Tuyết lập tức nổi giận.
“Dựa vào cái gì? Đây là công trình bình dân của Hàn trấn, vì sao chúng ta không thể vào!”
“Sao nơi này có thể có hai ngàn người, ngươi lừa người!”
“Xảy ra chuyện gì!”
Lúc này Lưu Tuyết cũng tức giận.
“Sao các ngươi ích kỷ như thế, tưởng ta không đi vào được sao?”
Vừa nãy Lưu Tuyết thông báo chỉ là lễ phép mà thôi.
Vì đề phòng có người không cho người khác tiến vào loại công trình bình dân này nên có thêm hệ thống khẩn cấp, đương nhiên cũng đề phòng có vài kẻ chắc chắn phải chết kéo người khác làm đệm lưng, không phải ai cũng có thể phát động hệ thống khẩn cấp này.
Lưu Tuyết vỗ một chưởng vào cái cửa sắt, bên kia lập tức xuất hiện một màn ảnh, Lưu Tuyết không chút do dự nhập một dãy số.
Tần Phong đột nhiên ngăn cản đối phương.
“Trước đó ngươi có thả ra tin tức chúng ta đến siêu thị không?” Tần Phong hỏi.
Lưu Tuyết gật đầu, lại hơi xấu hổ, “Chúng ta sửa lại tuyến đường nhưng sẽ chỉnh đốn ở chỗ này, buổi tối có thể có người đến tìm chúng ta nhờ vả, huống chi cả một đường tiếng động lớn như thể, chắc bọn họ có thể nghe được!”
“Vậy trong hầm ngầm này không có ai muốn đi cùng với chúng ta sao?”
“Ách, vậy thì không có!”
“Không có một người nào?” Tần Phong cười lạnh, trong này tuyệt đối có điều bí ẩn, “Ngươi mở cửa đi!”
Vừa nãy Lưu Tuyết đang nhập dãy số thì bị Tần Phong gián đoạn, cũng may có ba cơ hội nhập số.
Lưu Tuyết lại nhập một dãy mật mã, cuối cùng Tần Phong ấn xuống nút xác nhận, cửa lớn phát ra một tiếng ông!
“Đều tránh ra!”
Tần Phong xua tay để một vài người bình thường đi theo hắn tránh đi.
Trước đó Tần Phong hỏi thăm đã khiến những người này cảm nhận được nguy hiểm, không thể không nói đã trải qua ngày tận thế khiến lòng cảnh giác của bọn họ tăng lên rất nhiều, những người đi theo Tần Phong nhao nhao né tránh, tránh khỏi cửa chính!
Cánh cửa lớn mở ra khoảng nửa mét, dưới ánh đèn lờ mờ chỉ thấy một khẩu súng máy đen kịt phun ra ngọn lửa.
“Tạch tạch tạch tạch tạch!”
Mưa đạn ập xuống.
Chỉ là những viên đạn gào thét mà đến cũng không tính là gì với một Cổ võ giả cường đại.
Huống chi Tần Phong còn là một Dị năng giả.
Ý thức lực khóa chặt những viên đạn này, phía trên căn bản không có ý thức lực của Thương giới giả dẫn đường.
Điều này rất bình thường, chỉ là hỏa lực trút xuống mà thôi không cần thả ý thức lực ở bên trong, đây căn bản là lãng phí.
Nhưng đối với Tần Phong mà nói, lại tương đương với tai vạ tìm đến cửa.
“Phản!”
Ý thức lực rót vào viên đạn, cách không khống chế đồ vật, viên đạo nhao nhao bắn ngược trở về.
“Phốc phốc phốc phốc!”
Viên đạn đánh trúng người bắn ban đầu, lập tức vang lên từng tiếng kêu thảm.
Nhưng cùng lúc đó vẫn có tiếng rút đao ngăn cản được.
“Keng keng keng!”
Tốc độ viên đạn bắn được không tính rất nhanh, những người này nhao nhanh đánh bay viên đạn bắn ngược lại, phản ứng cũng không chậm.
Cũng như lúc trước Hà Lực công kích Tần Phong, bị Thanh Vương đao trực tiếp đánh bay viên đạn.
Nhưng lúc này cửa lớn sắt thép đã hoàn toàn mở ra, trong tầm mắt ngoại trừ bảy tám xác chết nằm dưới đất còn có ba Cổ võ giả cầm vũ khí.
Thực lực của mấy Cổ võ giả này đều trên cấp F.
“Muốn chết!”
“Cùng tiến lên!”
“Giết hắn!”
Trong mắt ba người lộ ra vẻ hung dữ, nhưng so sánh bọn họ với Tần Phong thật sự quá yếu!
“Hỏa diễm đao mang!”
Tần Phong vung Thanh Vương đao lên, một mảnh Hỏa diễm đao mang bao phủ, cả ba người đều bị chém bay ra ngoài.
“A!!!”
Tần Phong đi vào trong tầng hầm theo bóng dáng ba người kia bay ra ngoài.
Dưới ánh đèn khẩn cấp mờ tối, Tần Phong cũng có thể nhìn thấy tính cảnh bên trong, đôi mắt hắn co rụt lại sau đó nhìn sang chỗ khác.
Tần Phong lại lùi ra.
“Lưu Tuyết, ngươi đi vào an ủi một chút!” Tần Phong nói.
Lưu Tuyết không hiểu cho lắm lại đi vào bên trong, chờ đến khi thấy tình cảnh bên trong lại mở to hai mắt nhìn.
“Súc sinh!”
Trong tầng hầm rộng lớn chỉ có hơn một trăm người nhưng một trăm người đó co cụm lại một chỗ, còn có hơn hai mươi nữ hài trẻ tuổi đã áo rách quần manh, chết lặng nằm trên sàn nhà lạnh băng, nghĩ cũng biết các nàng đã trải qua điều gì.
Ngoại trừ cái đó ra còn có một đống xác chết xếp trong góc, thời gian một ngày xác đã tỏa ra mùi mục nát.
Lưu Tuyết vội vàng đi qua tìm quần áo của những nữ hài đó, giúp các nàng mặc vào.
“Các ngươi tới cứu chúng ta sao?” Trong mắt một nữ hài toàn là hận ý, giọng nói run rẩy hỏi.
Lưu Tuyết đã không biết trả lời thế nào!
“Đúng, thật xin lỗi, chúng ta đến muộn!” Lưu Tuyết áy náy nói.
Thật ra nàng căn bản không biết chuyện ở nơi này xảy ra như thế nào.
Tần Phong nhìn những nữ hài này mặc quần áo, ánh mắt đảo qua một trăm người khác, trong đó có nữ nhân trung niên, từng người đều tỏ ra áy náy và lùi bước, dù Tần Phong dẫn nhiều người đến như vậy thì bọn họ cũng không nói ra một câu nào.
Chỉ một ngày mà thôi cứ như thế giới đều sụp đổ.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tần Phong nghiêm nghị hỏi.
Nữ sinh trước đó ngẩng đầu nhìn về phía Tần Phong, Tần Phong là người đầu tiên tiến vào nơi này, mặc dù hắn không giết chết ba Cổ võ giả cấp F kia lại đánh bọn họ bị thương nặng.