TRUYỆN FULL

[Dịch] Mạt Thế Chi Toàn Năng Đại Sư

Chương 199: Đấu loại thiên kiêu (2)

Những người vốn đang tiến lên đều nhao nhao lùi lại!

Không chỉ như thế, chen chúc va chạm vào nhau càng khiến bọn họ chịu trùng kích to lớn.

“Răng rắc!”

Tiếng cánh tay đụng gãy vang lên.

“A!”

Tiếng kêu thảm chọc phá bầu trời.

“Phốc!”

Người bị đánh trúng nội tạng phun ra một búng máu!

Nội lực cuồng phong bao phủ toàn trường!

Tần Phong lấy một địch trăm!

Những người này thật sự là gà đất chó sành, hoàn toàn là hành hạ newbie.

“Xin lỗi, ta đã đồng ý với hiệu trưởng, vừa hay các ngươi đến đưa điểm tích lũy, ta sẽ không khách sáo!”

Tần Phong cười như người vô hại, trên thực tế lại làm việc cực kỳ ác động.

“Xem như ngươi lợi hại, phốc!” Một người trong số đó lại phun ra một ngụm máu, cũng không biết bị thương quá nặng hay bị chọc giận.

Tuy không cam tâm nhưng những người này biết mình đã không trốn thoát được, cho dù là người học viện cao đẳng Thừa Dương cũng không có sức xoay chuyển.

Một số người không cam lòng lấy xếp hạng xuống, bị thông đạo không gian thôn phệ biến mất ngay tại chỗ, phần lớn huy hiệu đều rơi xuống đất.

Động tác của bọn họ rất nhanh vì trên người bọn họ còn mang theo linh thảo, nếu bây giờ đi còn có thể giữ lại linh thảo, không đi thì không còn gì nữa.

Một đám thiên chi kiêu tử lại bị Tần Phong dễ dàng tiễn khỏi Xuân Liệp Viên như vậy, đào thải mất!

“Thu!”

Ý thức lực cách không lấy vật, thu huy hiệu của những người này vào, không chỉ như thế còn thu thập xếp hạng của bọn họ.

Ba đội ngũ cộng lại cũng hơn 400 xếp hạng.

Cả một đống lớn huy hiệu chồng chất, tràn đầy hai balo lớn!

Ngay lúc này, trong vô tuyến điện của Tần Phong đột nhiên vang lên giọng nói.

“Tần Phong, mau đến đây!”

Sắc mặt Tần Phong đột nhiên thay đổi.

“Các ngươi chạy trở về!” Tần Phong trầm giọng nói.

Ngay sau đó là tiếng gào thét chạy đi và thở dốc.

“Tần Phong, chúng ta gặp được Lâm Khải, bọn họ có rất nhiều người!” Triệu Ngọc lo lắng nói.

“Bọn họ đang đuổi giết các ngươi?” Tần Phong sầm mặt lại.

“Ừm, Chương Thiên Sách bị thương rồi!”

“Ta không sao, đừng hoảng hốt!” Giọng Chương Thiên Sách còn rất vững vàng!

Ba người đều đang phi nước đại, sắc mặt Tần Phong lạnh lẽo, ngay sau đó dưới chân ầm vang nổ tung.

Tần Phong như một viên đạn pháo bắn ra, chạy như điên.

Sắc mặt của hắn căng cứng không có bất kỳ biểu cảm gì, khí áp xung quanh lại khiến người ta không khỏi thở dốc.

‘Lâm Khải, chuẩn bị chịu chết đi!’

Ân oán kiếp trước kiếp này, hôm nay kết thúc!

Tốc độ của Tần Phong càng nhanh hơn.

Huống chi, trì hoãn một chút thời gian này, mấy người Chu Hạo cũng chưa đi được bao xa, chỉ khoảng ba trăm thước mà thôi.

Ý thức lực của Tần Phong nhanh chóng khóa chặt bọn họ.

Trong rừng cây, Tần Phong mạnh mẽ lao tới, không đến một phút đã đến nơi.

Đám người Chu Hạo đã bị bao vây.

“Khốn kiếp!” Chu Hạo rống giận, đá ra một chân.

“Oanh!”

Trần Minh cũng đã ra một cái, lại không phân cao thấp, không ai nhường ai với Chu Hạo.

Trận chiến của hai người rất kịch liệt.

Phải biết rằng, thực lực hiện tại của Chu Hạo đã đạt đến cấp G6, thực lực cực mạnh nhưng vẫn không cách nào đánh bại Trần Minh.

Hơn nữa, Trần Minh càng có vẻ thành thạo hơn, như đang đùa giỡn Chu Hạo.

“Chu Hạo, thế nào? Ngươi chỉ có công phu mèo quào này sao? Chỉ thế còn là hạng nhất lớp cổ võ? Hữu danh vô thực!”

Những người khác ầm vang nở nụ cười.

“Lâm thiếu, đội ngũ của bọn họ có thể đi đến nơi đây, chắc chắn lấy được rất nhiều đồ tốt!”

“Điểm tích lũy chắc chắn không ít, thu hoạch thêm lần này, chúng ta giữ chắc top một!”

“Không sai!”

Lâm Khải cũng rất đắc ý, thậm chí rất thưởng thức nhìn Trần Minh chiến đấu.

“Chó săn của bản thiếu gia rất mạnh, dù Tần Phong có mặt thì thế nào? E rằng hắn cũng không ngờ thực lực của Trần Minh sẽ như vậy!”

Trong trận chiến, nụ cười trêu tức trên mặt Trần Minh hơi cứng lại, hiện ra chút tức giận.

Nghe Lâm Khải nói vậy, Chu Hạo lập tức cười ha hả.

“Ha ha ha, Trần Minh, ngươi đắc ý cái gì, lợi hại hơn nữa cũng chỉ là chó săn của người ta, Lâm Khải căn bản không coi ngươi là con người!”

Trần Minh bị Chu Hạo chọc trúng chỗ đau, lập tức thẹn quá hóa giận.

“Ta là chó săn, chẳng lẽ ngươi không phải sao? Nếu không có Tần Phong, ngươi cảm thấy bây giờ ngươi có thực lực như vậy sao?” Trần Minh đá một chân, Chu Hạo không nhịn được bay ra ngoài.

“Phốc!” Chu Hạo há to miệng phun ra máu tươi, nếu không phải Tần Phong cho nội giáp Thử vương để hộ thể, e rằng hiện tại nội tạng của Chu Hạo đều bị đạp vỡ!

Trần Minh đi tới từng bước một, thật ra đến bây giờ Trần Minh chưa từng hối hận sao?

Nếu lúc ấy lại ngụy trang một chút, Tần Phong không tuyệt giao với mình, không phải mình cũng có thể giống Chu Hạo bây giờ, được Tần Phong cung cấp cổ võ, dẫn theo đến dã ngoại đi săn, lấy trang bị phù văn cấp thú vương?

Ai có thể ngờ hiện tại Tần Phong mạnh như vậy?

Vốn đều là cô nhi, bây giờ lại xuất hiện sự chênh lệch cực lớn.

‘Ta đã không chiếm được, ngươi tính là cái gì? Sau này ngươi đừng hòng lấy được!’ Trần Minh nghĩ đến đây lại nhấc chân lên, hung hăng đạp xuống.

Lần này nhắm ngay đầu, lấy lực lượng của Trần Minh, Chu Hạo chắc chắn phải chết.

Tất nhiên Chu Hạo cũng chống cự, cánh tay nâng lên muốn ngăn cản chân của Trần Minh.

Nhưng Chu Hạo còn chưa cảm nhận được bất kỳ đau đớn gì, lại nghe phía trên truyền đến tiếng hét thảm.