Nghiêm Phóng cảm thấy Bạch Ly là một tiểu nữ hài không hiểu việc đời, trên thực tế Bạch Ly nhạy cảm hơn bất kỳ ai, càng có thể cảm ứng rõ ràng khí tức của người xung quanh.
Tần Phong cười lạnh một tiếng, “Thật sự là có ý tưởng xấu, đoán chừng muốn châm ngòi ly gián, hoặc là thu mua lòng người đi! Ngươi chờ chút, ta đến đó!”
Tần Phong tăng nhanh động tác trong tay, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp trong trùng thú xung quanh, đi về phía Bạch Ly.
Nghiêm Phóng cũng nhạy bén phát hiện Tần Phong đến đây, nhướn mày, sau đó lại giãn ra.
“Tần tiên sinh, thật sự nghe danh không bằng gặp mặt, vừa rồi ngươi tạo ra tiếng động quá lớn, khiến ta cũng không nhịn được đến học tập một chút!” Nghiêm Phóng nói.