“Thì ra là thế, thật ra ta không rõ tại sao nhân loại phải tranh đấu đến ngươi chết ta sống, các ngươi cũng không cần đi tranh địa bàn!” Bạch Ly nói.
Dị thú đều thích tranh địa bàn, nhưng nhân loại là quần cư, dường như không cần thiết phải tranh một lãnh địa mới đúng.
Tần Phong lại không phản bác được, nhưng hắn nhất định phải dẫn dắt khái niệm cho Bạch Ly, có một vài việc hắn cũng sẽ nói cho rõ ràng.
“Có lẽ vẫn là lợi ích thúc đẩy đi, Khổng Bác thật sự rất ít tranh đấu với người khác nên có được tài phú hiện tại, nhưng nếu tranh đấu với người khác cũng có thể có được vô số tài phú, tất nhiên sẽ làm như thế!”
Tần Phong than thở, “Cũng như tập đoàn Phong Lê hiện tại, ta không hề làm gì cũng có thể bán đi vô số súng ống, những súng ống này biến thành tiền tài có thể giúp ta mua được đồ tiến hành tu luyện, những điều này cũng không cần ta mạo hiểm quá nhiều đã có thể đạt được, tất nhiên những người khác cũng muốn như thế, ví dụ như tổng giám đốc tập đoàn Hồng Nhật kia cũng muốn giết ta!”